Cố Kỳ thích Kiều Niên. Nếu , ngoan ngoãn ăn nhiều như .
Nếu Cố Kỳ ở bên Kiều Niên từ khi mới sinh , liệu Cố Kỳ nhớ nhung ruột và coi Kiều Niên như ruột của ?
Liệu tính cách của Cố Kỳ hơn bây giờ nhiều ? Liệu hạnh phúc hơn ?
Vậy thì sẽ như thế nữa?
Mắt Cố Châu tối sầm , ánh mắt sâu thẳm.
Kiều Niên đợi Cố Kỳ ăn xong cháo, mỉm hỏi.
- Cháu ăn thêm ?
- Cháu no . - Cố Kỳ Kiều Niên chớp mắt, ánh mắt như lấp lánh.
Kiều Niên đặt bát cháo lên bàn cạnh giường, Cố Kỳ trìu mến. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Cố Kỳ và khen ngợi.
- Hôm nay Tiểu Kỳ ngoan quá!
Đôi mắt Cố Kỳ hiện lên nụ .
Kiều Niên đắp chăn cho Cố Kỳ, cúi đầu hôn lên trán .
- Ngủ ngon, ngủ thêm chút nữa nhé. Chúc ngủ ngon!
Đôi mắt to tròn như quả nho của Cố Kỳ bất giác mở to. Chỗ trán Kiều Niên hôn nóng bừng bừng. Hơi ấm từ trán lan tỏa khắp cơ thể.
Tim bắt đầu đập loạn xạ.
Đây là cảm giác ?
Nhìn nụ khuôn mặt Kiều Niên, Cố Kỳ cảm thấy một cảm giác lạ lẫm trong lòng. Giá như cô là . Như , sẽ luôn ở bên .
cô là .
Cố Kỳ vội vàng che giấu nỗi cô đơn trong lòng. Dù ở bên, cô vẫn đối xử với .
Cậu ngoan ngoãn ở nhà. Chỉ như , bố mới cho ai khác chăm sóc nữa.
Kiều Niên cầm bát bàn cạnh giường cùng Cố Châu.
Khi Kiều Niên và Cố Châu khỏi phòng bệnh, cô nhịn ngáp một cái. Cô với Cố Châu.
- Em ngủ phòng khách. Anh...
Kiều Niên kịp hết câu, Cố Châu ngắt lời cô.
- Bà Cố, bà đang gì ?
Bà Cố?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-582-cau-be-ngoan.html.]
Mỗi Cố Châu nhắc đến cách xưng hô , luôn nhắc nhở cô điều gì đó.
Cô quên mất điều gì ?
Cô nghĩ . Chăm sóc Cố Kỳ là điều quan trọng nhất bây giờ.
Ngay lúc Kiều Niên đang cảm thấy khó hiểu, cô thấy Cố Châu .
- Bà Cố, bà giúp băng ?
Thay băng!
Ôi trời!
Cô quên mất chuyện .
Cô định giúp Cố Châu băng, nhưng Trần Thanh Cố Kỳ bệnh, cô bỏ Cố Châu và tìm bé.
Cô bận rộn chăm sóc Cố Kỳ đến nỗi quên mất việc chữa bệnh cho Cố Châu.
Với nụ áy náy môi, Kiều Niên .
- Xin , chút việc. Em lấy hộp thuốc đây. Anh ở phòng khách bên cạnh đợi em nhé.
Nói xong, Kiều Niên chạy xuống lầu.
Cố Châu Kiều Niên rời . Anh nhớ lúc Cố Kỳ Kiều Niên ôm, bé đắc ý thế nào.
Anh với Cố Kỳ rằng cô vẫn trong việc chăm sóc .
Tốt hơn hết là nên giữ những lời trẻ con cho riêng .
Cố Châu về phía phòng ngủ.
Khi Kiều Niên vội vã chạy từ phòng thuốc, cô đẩy cửa và thấy Cố Châu đang giường.
Kiều Niên bước tới bên và khẽ gọi.
- Cố Châu.
Tuy nhiên, Cố Châu phản ứng gì. Hơi thở của dài và đều.
Hình như hôm nay mệt mỏi lắm. Anh ngủ nhanh.
Kiều Niên đặt hộp thuốc sang một bên một cách tự nhiên, đưa tay cởi cúc áo của Cố Châu.
Tuy đây đầu tiên cô giúp Cố Châu cởi áo, nhưng hiểu tim cô đập nhanh lạ thường.
Cô cẩn thận cởi một ống tay áo của .
Gạc lưng Cố Châu nhuốm đỏ máu. Cô cẩn thận gỡ gạc , nhận vết thương đóng vảy, nhưng vẫn còn một ít vảy dính gạc.