Khi Kiều Niên thấy tiếng bước chân, cơ thể cô run rẩy dữ dội hơn. Cô tuyệt vọng che đầu, như thể đây là cách duy nhất để tránh phát hiện.
Cố Châu rõ tiếng thở dốc của Kiều Niên. Mỗi thở, vòng tay cô như càng siết c.h.ặ.t đ.ầ.u hơn.
Anh thể cảm nhận nỗi đau của cô, bởi vì từng trải qua điều .
Mắt tối sầm khi nhớ quá khứ của . Khi cơn đau tái phát, Kiều Niên kéo khỏi bóng tối.
Tuy nhiên, khi Kiều Niên ngã bệnh, ai thể cứu cô.
Cố Châu Kiều Niên với vẻ đau lòng. Anh cẩn thận khoác áo khoác cho Kiều Niên.
Anh chỉ mong cô sớm tỉnh .
Kiều Niên ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u . Cô cảm thấy như đang ở trong một căn hầm, run rẩy vì lạnh nhưng thể thoát .
Lúc , một luồng ấm bao trùm cô. Thế giới dần ấm áp trở .
Cô dần buông lỏng tay khỏi đầu. Cô hít một thật sâu, cảm giác tuyệt vọng ngột ngạt dần biến mất. Mọi thứ trở nên dễ chịu hơn.
Cô từ từ thẳng dậy. Bên cô là thành An Thành chìm trong bóng tối, bên trái là ánh sáng từ hành lang dài của biệt thự.
Hành lang trắng xóa, khiến cảm giác như đang bước một thế giới tươi sáng.
- Em thấy đỡ hơn ?
Giọng nam từ bên cạnh vang lên khiến Kiều Niên sững sờ. Tim cô như nhảy vọt lên tận cổ họng, cô lập tức nâng cao tinh thần phòng ngự, khoanh tay ngực.
- Là , Cố Châu. - Cố Châu đôi mắt nai của Kiều Niên. Một thoáng tội thoáng qua trong mắt , sắc mặt tái nhợt.
- Xin , em sợ bóng tối.
Trong thâm tâm, Kiều Niên hề sợ bóng tối. Cô chỉ tổn thương tâm lý ở một nơi tối tăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-577-cam-do.html.]
Anh là vì làm cô quá đau lòng, cũng cô nghĩ rằng phát hiện điều gì đó.
Kiều Niên dần hạ tay xuống, ánh mắt cũng hạ xuống. Cô dần nhận đây là đêm ức h.i.ế.p năm năm .
Thấy Kiều Niên phản ứng, Cố Châu ôm cô lòng.
Lần , Kiều Niên ngoan ngoãn đẩy Cố Châu .
Kiều Niên bao bọc trong ấm, sự lạnh lẽo trong lòng dần tan biến. Cô bắt đầu đáp Cố Châu bằng cả hai tay, ngẩng đầu lên. Môi cô vô tình chạm yết hầu của Cố Châu.
Cô cảm nhận đàn ông ôm đang căng cứng. Ngay cả thở cũng trở nên dồn dập.
Kiều Niên nhớ cảnh Cố Châu mang xe tăng đến tìm cô ở MY, ép Giang Trì cho cô và Lục Châu sống sót.
Lúc đó, tuy trông vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn bên cạnh cô như một vị cứu tinh.
- Cố Châu... - Kiều Niên ôm chặt lấy lưng Cố Châu. Đôi mắt như hồ ly của cô dần tràn ngập vẻ quyến rũ. Cô ngước Cố Châu, nỗi bất an dần lắng xuống.
Khi Cố Châu thấy giọng của Kiều Niên, sững sờ. Giọng của cô khác với đây. Nó quyến rũ và mềm mại, như lông vũ lướt qua trái tim . Nó ngứa ngáy, và thể dừng .
Mắt dần tối , Kiều Niên với vẻ mặt khó hiểu.
Theo logic mà , Kiều Niên đáng lẽ tỉnh dậy . Cô nên trông giống một con cáo nhỏ quyến rũ như .
Hai tay Kiều Niên dần rụt , di chuyển lên n.g.ự.c . Cô dùng hai tay ôm lấy mặt Cố Châu, dần dần chủ động. Không chút do dự, môi cô hôn lên môi Cố Châu.
Tay cô như rắn, nhẹ nhàng lướt qua mặt và lưng .
Cố Châu mở mắt , tình cờ thấy vẻ mặt say đắm của Kiều Niên.
Không khoái cảm, mà là sự nuông chiều. Cô dùng hiện thực để đập tan cơn ác mộng.
Rốt cuộc cô trải qua những gì?