- Đừng chạm . Cút !
Kiều Niên hét lên điên cuồng. Cô rút tay nhưng . Cô run rẩy, chìm đắm trong đêm năm năm .
Cô ghét khác đến gần, nhất là đàn ông.
Cơ thể Kiều Niên càng run rẩy hơn. Cô chỉ thoát khỏi căn phòng .
....
Cảm nhận điều gì đó ở Kiều Niên, Cố Châu siết c.h.ặ.t t.a.y cô, dám buông .
Trước đây, cứ nghĩ Kiều Niên chỉ sợ bóng tối. Sao phản ứng của cô dữ dội như ? Giống như hội chứng nạn nhân .
Chẳng lẽ trong bóng tối xảy chuyện gì với cô ?
Chuyện khó thể xảy .
Trước đây, nhờ điều tra Kiều Niên. Thân phận của cô trong sạch, gì bất thường.
Chẳng lẽ cô đổi thông tin cá nhân?
Nói cũng lý. Kiều Niên thể sai khiến của Tần Xuyên. Sao cô thể dễ dàng đổi chuyện nhỏ nhặt như ?
Nếp nhăn trán Cố Châu càng lúc càng sâu. Nếu hai cùng trải qua nhiều chuyện như , chắc chắn sẽ nghĩ Kiều Niên ý đồ đen tối.
giờ Kiều Niên chỉ là quân cờ nhà họ Kiều lợi dụng. Cô còn cách nào khác ngoài việc gả cho .
- Kiều Niên... - Cố Châu khẽ gọi.
Cơ thể Kiều Niên run lên dữ dội hơn, áo khoác rơi xuống đất. Cô dường như vẫn đang chìm trong đau đớn, như thể vẫn đang chịu đựng tra tấn.
- Không, xin , đừng đến đây...
Xin ...
Nghe thấy lời , tim Cố Châu đập thình thịch.
Lúc ở MY, Kiều Niên một đưa Lục Châu khỏi biệt thự của Giang Trì với tâm trạng phấn khởi.
Cô dịu dàng như nước khi ở bên Cố Kỳ.
Khi đối mặt với , đôi mắt cáo của cô luôn ánh lên vẻ gian xảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-576-lam-on.html.]
Lúc , đây là đầu tiên Kiều Niên từ "xin" một cách bất lực và tuyệt vọng.
Sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực, thương hại...
Những cảm xúc tiêu cực siết chặt Kiều Niên, như kéo cô xuống vực sâu.
Năm năm , cô gái cũng giống như Kiều Niên bây giờ, sắp sửa rơi xuống địa ngục. Anh nhớ rõ giọng van xin của cô gái .
Tuy nhiên, giọng của họ khác.
Cố Châu buông tay. Nghe thấy tiếng động, Kiều Niên cuộn tròn bên tường.
- Đợi .
Nói xong, Cố Châu về phía cuối hành lang. Chính thiết kế căn biệt thự , nên công tắc điện chính ở .
Đi đến phòng điện, Cố Châu mở cửa, mò mẫm trong bóng tối. Sau đó, ấn công tắc nguồn chính.
Căn biệt thự vốn tối om bỗng sáng bừng lên.
Ban đầu, Cố Châu quen với độ sáng của đèn. Anh chớp mắt dần dần quen.
Anh vội vã bước về phía Kiều Niên.
Lúc , hành lang trống trơn. Chỉ còn một chiếc áo khoác sàn.
Cảnh tượng đêm năm năm hôm đó chợt hiện lên trong tâm trí Cố Châu.
Giường bừa bộn, đất một chiếc áo khoác của phụ nữ.
Cố Châu cảm thấy trống rỗng trong lòng. Anh quanh nhưng thấy Kiều Niên .
Kỳ lạ. Cô ?
Anh thấy tiếng bước chân nào. Hành lang dài hun hút phòng cửa , điều đó nghĩa là Kiều Niên chắc hẳn về phía khu vườn nhỏ phía biệt thự.
Cố Châu vội vã bước về phía khu vườn. Anh quanh nhưng thấy Kiều Niên .
Cố Châu đang định rời thì thấy Kiều Niên đang cuộn tròn gốc cây cạnh xích đu. Cô ôm đầu, như thể cả thế giới bỏ rơi.
Tim Cố Châu đau nhói. Nhìn Kiều Niên, làm để kéo cô khỏi nỗi đau .
Anh xổm xuống bên cạnh Kiều Niên, lặng lẽ dõi theo cô. Anh hiểu rằng Kiều Niên lẽ cũng giống như . Cô bệnh tâm thần. Khi bệnh, cô giao tiếp với bất kỳ ai.