- Cô.
- Ừ?
- Cháu đang ở ? - Cố Kỳ quanh. Hình như đây bệnh viện.
- Đây là biệt thự nhà họ Cố. Là...
Kiều Niên dừng . Cô nhớ Cố Kỳ từng gặp cha ruột của nên cứ tưởng Cố Châu là cha ruột. Cô .
- Đây là nhà của bố cháu. Ông cháu bệnh nên lo lắng, nên đưa cháu đến đây.
Đôi mắt mơ hồ của Cố Kỳ sáng lên. Liệu thể sống cùng cha ?
- Cô cũng sống ở đây ? - Cố Kỳ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
- Ừ, cô sẽ ở đây một thời gian. Tiểu Kỳ, đừng sợ. Cô và bố cháu, Cố Châu, sẽ bảo vệ cháu. Nếu cháu cần gì cứ thẳng với cô. - Kiều Niên nhắc đến mối quan hệ của với Cố Châu vì sợ Cố Kỳ sẽ nghĩ ngợi nhiều.
Nếu cô là Cố Kỳ, chắc chắn cô sẽ thể chấp nhận việc bố cô đưa cô về nhà và ông kế.
Sau , cô sẽ chuyện với Cố Châu. Vì sức khỏe của Cố Kỳ, cô sẽ tạm thời giấu kín mối quan hệ của họ.
Mắt Cố Kỳ sáng lên. Cậu mong chờ ở cùng cô.
Môi Kiều Niên cong lên. Nhìn vẻ mặt Cố Kỳ, cô khỏi coi như con ruột của .
Cô cúi mắt, nghĩ rằng nên ở bên Cố Kỳ ít hơn thì hơn.
Lúc , Cố Kỳ đưa tay nắm lấy tay Kiều Niên, siết chặt.
Tim Kiều Niên đập thình thịch. Cô lập tức lấy bình tĩnh và mỉm với Cố Kỳ.
- Tiểu Kỳ, ?
Cô xong, Cố Kỳ liền nắm lấy tay cô, đặt lên n.g.ự.c .
Kiều Niên thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Cố Kỳ. Nghe tiếng tim đập thình thịch, Cố Kỳ hẳn đang khỏe. Cô Cố Kỳ với vẻ mặt khó hiểu.
- Tiểu Kỳ, cháu khỏe ? Ngực đau ?
Cố Kỳ lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-567-chau-muon-song-cung-co.html.]
- Cô ơi, cháu sống cùng cô!
Lời của Cố Kỳ lập tức lấp đầy trái tim trống rỗng của Kiều Niên. Nước mắt lưng tròng, nhưng nụ vẫn nở môi.
- Cô vui khi sống cùng Tiểu Kỳ. Sau xin cháu hãy chăm sóc cô nhé!
Tai Cố Kỳ đỏ bừng. Cậu gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn ngập ý .
Kiều Niên rụt tay , nhẹ nhàng ôm lấy . Cô mỉm với .
Nhìn Kiều Niên như , một hình ảnh mơ hồ chợt hiện lên trong đầu Cố Kỳ. Cậu khựng một chút, vội vàng nắm lấy tay Kiều Niên.
Kiều Niên vẻ mặt lo lắng của Cố Kỳ, sững sờ. Cô hỏi.
- Sao ?
- Cô ơi, cháu... - Cố Kỳ nhịn nắm lấy tay Kiều Niên. Hình ảnh mơ hồ trong đầu dần dần rõ ràng hơn, nhưng vẫn thể rõ nội dung.
- Sao ? - Nhìn thấy vẻ hoảng hốt trong mắt Cố Kỳ, Kiều Niên cảm thấy bất an. Cô nhẹ nhàng an ủi.
- Đừng sợ, kể hết chuyện cho cô .
Mắt Cố Kỳ dần đỏ lên. Cuối cùng, im lặng.
Hình như thấy , nhưng rõ bà.
Giọng Cố Kỳ khàn. Nhìn đôi mắt sáng như của Kiều Niên, lòng ấm áp. Cậu bướng bỉnh lắc đầu.
Kiều Niên Cố Kỳ, thêm gì nữa. Lúc , trông tiều tụy vô cùng. Sắc mặt tái nhợt, hệt như... hệt như đứa con của cô ...
Nghĩ đến đây, mắt Kiều Niên càng lúc càng đỏ. Trong cơn mơ màng, cô như thấy một luồng sáng mạnh mẽ.
Ánh sáng càng lúc càng sáng rõ. Có thể mơ hồ thấy tiếng chuyện.
- Không . Cô đang chảy m.á.u nhiều, mà đứa bé vẫn chào đời. Như . Chúng nên cứu đứa bé cứu ?
- Bảo vệ đứa bé. Đứa bé quan trọng.
- Nghe vẻ . Dù cô cũng là nhị tiểu thư nhà họ Kiều.
- Bảo vệ . Đứa bé quan trọng, nhưng còn quan trọng hơn.