Cái gì? Cha đỡ đầu?
Kiều Niên sững sờ.
Giờ gọi là Cha!
Kiều Niên sững sờ, nhất thời thể lấy bình tĩnh.
Chuyện quá trùng hợp.
Kiều Niên sững sờ một lúc, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Cô tiếp.
- Còn cha vô nhân tính của Cố Kỳ thì ?
- Anh đang ở nước ngoài. - Cố Châu .
- Vậy làm gì? - Kiều Niên Cố Châu.
Cố Châu mím môi, ánh mắt tràn đầy kiên định.
- Cho nên mới đưa nó về đây. Anh nó ở đây để chăm sóc!
Dù thế nào nữa, cũng đưa Cố Kỳ về bên , dù Kiều Niên .
Kiều Niên suýt nữa thì nghi ngờ tai vấn đề. Cô còn tưởng nhầm. Cô sững sờ một lúc ngạc nhiên hỏi.
- Thật ?
- Phải. - Cố Châu đáp.
Trước đây, khi Tưởng Nguyệt còn sống ở đây, luôn lo lắng về sự hiện diện của cô . Giờ trong nhà còn ngoài, đưa Cố Kỳ về.
Không ngoài ?
Nghĩ đến đây, Cố Châu khỏi nhíu mày. Anh bất ngờ với chính suy nghĩ của .
Kiều Niên nhận sự đổi trong tâm trạng của Cố Châu. Nụ rạng rỡ hiện rõ môi, cô vui vẻ .
- Vậy thì quá. Hình như bà nội cần ở cùng. Nếu Tiểu Kỳ ở đây, chắc bà nội sẽ vui!
Cố Châu Kiều Niên , ngạc nhiên.
Anh vẫn còn nhớ Kiều Niên từng thích trẻ con.
Anh kịp gì thì thấy Kiều Niên với vẻ mặt háo hức.
- Vậy khi nào chúng đón Cố Kỳ về?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-550-chu-dao.html.]
Cố Châu cảm giác kỳ lạ. Ánh mắt dừng hộp thuốc đất, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
- Không nên bôi thuốc ngay bây giờ ?
Kiều Niên lập tức lắc đầu. Sợ Cố Châu nghĩ ngợi nhiều, cô vội vàng giải thích.
- Thật cũng gấp lắm. Lát nữa em sẽ bôi thuốc giúp !
Cố Châu im lặng.
Kiều Niên nhịn thúc giục.
- Trẻ con còn yếu, cứ tiếp tục thế thể sinh bệnh. Nhanh lên, đưa Cố Kỳ đến đây để em chữa trị cho.
Cố Châu nheo mắt. Đang định thì thấy Kiều Niên giục.
- Giờ nó ? Đi thôi!
lúc , tiếng gõ cửa. Giọng Trần Thanh từ bên ngoài vọng .
- Nhị thiếu gia, đưa Cố Kỳ thiếu gia về .
Kiều Niên giật . Nhanh quá!
Vừa Cố Châu bàn bạc với cô. Cô ngờ Cố Kỳ đến biệt thự nhà họ Cố .
Điều nghĩa là lúc nãy cô đang chuyện với bà nội, Cố Châu nhờ Trần Thanh đến đón Cố Kỳ. Giờ chỉ là đang thông báo cho cô thôi.
Mặc dù Cố Châu giả vờ bàn bạc với cô, nhưng hề nghĩ đến ý kiến của cô.
Theo lý mà , cô nên tức giận mới . cô hề bất mãn với chuyện . Ngược , cô cái khác về Cố Châu.
Vậy nên Cố Châu tỏ bụng và chu đáo hơn cô tưởng.
Đột nhiên Kiều Niên cảm thấy tò mò. Cô hỏi.
- Nếu em đồng ý, định làm gì?
Cố Châu thẳng mắt Kiều Niên, ánh mắt lạnh lùng. Anh rõ ràng từng chữ.
- Vậy thì chỉ thể bảo em rời !
Kiều Niên sững sờ, nhưng nhanh chóng mỉm .
Hình như cô hề tức giận. Xem Cố Kỳ là đứa trẻ yêu thương. Ít nhất, trong lòng Cố Châu, Cố Kỳ vẫn coi trọng. Dường như Cố Kỳ vẫn hạnh phúc.
Trong lòng Kiều Niên tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm. Cô khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng mặt Cố Châu, hào phóng khen ngợi.
- Anh đáng tin cậy hơn cha ruột của nó nhiều!