Lúc , một chiếc Bentley từ xa chạy tới.
Bà Cố ngước mắt lên. Qua kính chắn gió, bà thấy Trần Thanh đang ở ghế lái.
Nếp nhăn mặt bà cuối cùng cũng giãn , bà vội vã bước về phía lề đường.
Quản gia mỉm .
- Lão phu nhân, Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân cuối cùng cũng về!
Bà Cố gật đầu trìu mến.
- Ừ, thấy hết !
Khi xe dừng , một nhóm vội vã chào đón.
Cửa xe mở . Trần Thanh là đầu tiên bước khỏi xe. Anh đến cửa và mở cửa.
Khi Kiều Niên ở xe, cô thấy bà Cố đang ở cửa, ngước lên đầy mong đợi.
Khi cô bước xuống xe, cô ngay lập tức chạm ánh mắt của bà Cố. Có lẽ vì bà già, lòng trắng mắt bà bắt đầu chuyển sang màu vàng, đồng tử cũng dần chuyển sang màu xám hạt dẻ.
Khi bà Cố thấy Kiều Niên, vẻ mặt bà giãn , ánh mắt tràn ngập ý .
Tim Kiều Niên hẫng một nhịp. Một luồng ấm áp như chảy qua tim, sưởi ấm . Nước mắt cô trào .
Trong ấn tượng của cô, ngoài ông nội , đây là đầu tiên cô cảm thấy quan tâm như khi xa. Khi trở về nhà, quả thực ở nhà nhớ cô.
Cô cảm động khi bà Cố coi trọng.
Cô thể cảm nhận bà Cố thực sự đối xử với cô như cháu gái ruột thịt, bởi vì tình yêu thương trong mắt bà thể nào giả tạo .
Lúc , Kiều Niên cảm thấy ông trời đối xử với cô . Những gì cô thiếu thốn khi còn nhỏ, ông trời dần bù đắp cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-547-tro-ve-nha.html.]
Cô một bà nội cùng huyết thống nhưng cưng chiều cô. Cô thậm chí còn tìm trai . Cô cũng nhà ở . Sau chắc chắn sẽ còn hạnh phúc hơn nữa.
Sau khi Kiều Niên xuống xe, cô chạy nhanh đến bên bà Cố, khoác tay bà. Mím môi, cô cố nén lòng ơn trong lòng, khẽ .
- Bà ơi, bà vẫn khỏe . Giờ bà chịu gió nữa . Mau nhà !
Bà Cố nhẹ nhàng vỗ nhẹ mu bàn tay mềm mại của Kiều Niên. Lúc , trái tim đang nghẹn ngào trong cổ họng bà mới thả lỏng. Bà mỉm mãn nguyện .
- Chỉ là lâu bà gặp hai đứa. Bà thấy bất an nên gặp hai đứa sớm hơn.
Nghe , Kiều Niên chút cảm động. Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ mu bàn tay bà Cố, như đang an ủi bà.
Nhìn nụ mặt bà Cố, lẽ bà chuyện gì xảy với họ ở MY.
Bà Cố rời mắt khỏi mặt Kiều Niên, cháu trai đang theo với vẻ mặt mãn nguyện.
Rồi, ánh mắt bà rơi mặt Kiều Niên. Bà nhẹ nhàng hỏi.
- Lần chắc cháu gặp nhiều nguy hiểm lắm!
- Không ạ. - Kiều Niên mỉm , nắm tay bà Cố bước .
Thật , bà Cố khỏi hối hận khi Kiều Niên cùng Lục Châu đến MY.
Mặc dù bà chứng kiến Lục Châu trưởng thành, nhưng Lục Châu vẫn chỉ là một đứa trẻ ngoài lề. Rất thể sẽ bất tiện khi ở bên Niên Niên.
Vì , hôm đó, khi Cố Châu trở về từ công ty, bà kể cho chuyện .
Trong lòng bà nghĩ nếu hai cùng trở về, mối quan hệ của họ sẽ cải thiện. Đây chính là điều bà mong .
Tuy nhiên, hai ngày , bà thể liên lạc với Niên Niên và A Châu. Bà cứ nghĩ chắc họ xảy chuyện gì đó. Bà bắt đầu ăn chay và cầu nguyện cho họ bình an trở về.
May mắn , hai họ trở về bình an.