Tuy Nhị thiếu gia lúc chút chiếm hữu, nhưng tính chiếm hữu của đến mức mãnh liệt như .
Giờ đây, Nhị thiếu gia chỉ chiếm hữu mà còn hung hăng.
Nhị thiếu gia thật sự quá nguy hiểm!
Mặt khác, khi Lục Châu nhận tin nhắn của Kiều Niên, sắc mặt lập tức tối sầm .
Trong mắt , Kiều Niên năm xưa như hoa giữa núi cao. Bất kể gặp khó khăn gì, dù đẩy đến mức trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, cô vẫn thể dễ dàng xử lý.
Kiều Niên gửi tin nhắn.
Tuy chỉ vỏn vẹn một câu "Thật sự thể ?", nhưng đ.â.m sâu tim Lục Châu.
Trái tim như vô mũi kim đ.â.m . Cơn đau lan tỏa từ lồng ngực, ngày càng dữ dội. Đau đến mức gần như thở .
Anh hít một thật sâu và cố gắng lấy bình tĩnh.
Trước đây, cứ nghĩ rằng khi ở bên lâu như ở MY, hiểu đủ về Đường .
Anh chỉ mong Đường cứ thoải mái, lóc ầm ĩ. Cô tuyệt đối nên kìm nén bản .
Anh cũng rằng Đường tuy trông vẻ mạnh mẽ, nhưng thực cô chỉ mạnh mẽ hơn những cô gái bình thường một chút thôi!
Tuy nhiên, nhận rằng Đường những ý chí kiên cường mà còn yếu đuối.
Hơn nữa, đến chuyện tình cảm, Đường chút e ngại. Cô những thụ động mà còn tỏ thấp kém...
Sự thấp kém như nên xuất hiện Đường của .
Lục Châu căng cứng , như thể vô tình làm rách vết thương của . Anh vẫn cảm thấy đau nhói, nhưng điều chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng.
Thấy Lục Châu cúi đầu im lặng, Lục Nhiêu nhíu mày, lo lắng hỏi.
- Anh ơi, đường về mệt ?
Lục Châu trả lời Lục Nhiêu trực tiếp.
- Anh Cả?
Lục Châu thở hổn hển. Giọng khàn khàn, như tiếng hai mảnh giấy nhám cọ xát .
- Ngực đau quá...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-545-dau-don.html.]
Đau quá!
Đây là đau đớn về thể xác.
Thay đó, khi nghĩ đến Đường, trái tim đau nhói như cắt thành từng mảnh.
Lòng thực sự đau đớn vì Đường. Anh ước gì thể giữ Đường bên cạnh và cưng chiều cô.
Anh dành cho Đường tất cả tình cảm mà cô xứng đáng nhận. Anh cô trở thành một cô gái trẻ vô tư lự, bao giờ ai làm tổn thương.
Thấy Lục Châu vẫn còn cau mày, vẻ thư thái trong mắt biến mất. Lục Nhiêu nghiêm nghị .
- Lái xe chậm .
Nghe thấy , Trần Thức vội vàng nhả chân ga, xe chạy chậm .
Tuy nhiên, sắc mặt Lục Châu vẫn khá hơn.
Lục Nhiêu lo lắng Lục Châu hỏi.
- Anh ơi, giờ thấy đỡ hơn ?
Lục Châu đầu liếc em trai. Mắt đỏ hoe, yết hầu nhấp nhô. Anh chỉ n.g.ự.c và .
- Đau ở đây!
Lục Nhiêu sững sờ. Từ khi Đường mất, Cả của bao giờ rằng đau.
Lục Nhiêu chút bối rối. Lần trai thương nặng, nếu , trai những lời như . Anh cũng dám chạm Lục Châu, sợ làm Lục Châu thương. Giọng của trở nên dịu dàng hơn nhiều.
- Anh, em thật sự sẽ làm phiền cô Kiều nữa. Em nghiêm túc đấy. Đừng kích động.
Lục Châu thấy lời Lục Nhiêu, trong lòng cảm thấy một tia an ủi. Anh cố gắng mỉm .
- Nhóc con.
Trước đây, Lục Nhiêu chắc chắn sẽ cãi với Lục Châu, nhưng bây giờ tâm trạng.
Từ khi Đường mất, trở nên nhạy cảm hơn. Anh luôn lo lắng rằng quan tâm sẽ đột nhiên biến mất như Đường và bao giờ trở .
Đôi mắt phượng của Lục Nhiêu lạnh lẽo, ánh mắt về phía Trần Thức, lệnh.
- Trần Thức, bệnh viện ngay!