Lục Châu nhận thấy thể Kiều Niên run rẩy. Anh cũng nhận Kiều Niên đang cố nén nước mắt. Cảm giác như một tảng đá lớn đè lên n.g.ự.c khiến cô khó thở.
Nỗi đau giống như nỗi đau thể xác khi ngã xuống và thương.
Thay đó, trái tim cô đau như cắt. Cô thể , nhưng nó cứ đập thình thịch. Tất cả những gì cô thể làm là cố gắng điều hòa thở và xoa dịu nỗi đau trong tim.
Một lúc lâu , Lục Châu an ủi cô.
- Đường, là nhà của em. Em cần tỏ mạnh mẽ kiềm chế bản . Anh cũng là nơi nương tựa của em.
Nghe Lục Châu , Kiều Niên mất kiểm soát và òa , làm ướt cả quần áo của Lục Châu.
Nếu cô tìm thấy trai sớm hơn và đoàn tụ với , lẽ họ chịu đựng nhiều như .
Cô thực sự trong một thời gian dài.
Cô nhớ nổi cuối là khi nào.
Cô bao giờ là dễ , nhưng ấm từ vòng tay trai khiến cô choáng ngợp. Giọng của khiến cô .
Cô khỏi ôm chặt Lục Châu, như hết những uất ức chịu đựng bao năm qua.
Thật may mắn khi cô một trai và gia đình thực sự yêu thương .
Cô là một kẻ khốn khổ gia đình bỏ rơi.
Gia đình cô thực sự tìm thấy cô.
Lục Châu nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Niên, an ủi cô.
Không bao lâu, Kiều Niên cuối cùng cũng định cảm xúc. Cô lặng lẽ rời khỏi vòng tay Lục Châu, lấy mu bàn tay lau nước mắt, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cô bỗng cảm thấy hổ. Cô cắn môi , ngượng ngùng ngước Lục Châu.
- Anh ơi, đừng với gia đình chuyện em nhé.
Nghe Kiều Niên , khóe môi Lục Châu cong lên. Anh đưa tay vuốt ve đầu Kiều Niên một cách cưng chiều.
Kiều Niên tự nhiên xích gần Lục Châu, nhẹ nhàng cọ xát tay . Khóe miệng cô khỏi cong lên, lẩm bẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-504-khoc.html.]
- Em lớn , nên nữa, phép cho họ .
Kiều Niên quyết tâm, khi trở về An Thành, nhận em và gia đình, cô sẽ chỉ vì họ chiều chuộng cô nữa. Dù thì cô cũng trưởng thành .
Ánh mắt Lục Châu dừng khuôn mặt Kiều Niên. Thấy cô ngoan ngoãn như , vô cùng cảm động.
Vẻ ngoài tinh tế và đáng yêu như hẳn mới là con thật của cô.
Anh thật may mắn khi em gái tin tưởng, và em gái thể hiện con thật của một cách chút e dè.
Nghĩ đến việc các em trai tìm thấy em gái, Lục Châu bỗng thấy vui vẻ hẳn lên, lòng tự hào khôn tả.
Anh là đầu tiên nhận em gái .
Lục Châu mỉm với Kiều Niên và gật đầu.
- Được , sẽ với họ chuyện em hôm nay .
Giờ nhận em gái . Cũng may là thể ở bên cô nhiều hơn. Đây là cơ hội để hai em ở riêng. Anh sẽ để các em trai đến gây chuyện.
Nghe , khóe môi Kiều Niên cong lên. Nụ của cô rạng rỡ, tươi tắn, xua tan u ám trong lòng Lục Châu.
Đường trở . Anh sẽ bao giờ gặp ác mộng nữa.
Sau hơn hai mươi năm, thể ngủ yên giấc.
Ánh mắt Kiều Niên dừng vết thương của Lục Châu. Cô khẽ cau mày, nhỏ giọng .
- Anh ơi, bên ngoài gió lớn quá. Chúng về sớm , em giúp !
- Ừm.
Kiều Niên trìu mến nắm tay Lục Châu khi họ về. Ánh đèn đường hắt bóng dài lên hai . Đom đóm bầu trời đêm vẫn còn lấp lánh. Bỗng nhiên, cảm giác thời gian trôi qua thật yên bình.
Bác sĩ Sa Kiều Niên và Lục Châu, khỏi rơi nước mắt. Tình cảm của hai em thật sự quá cảm động.
Sau khi Kiều Niên và Lục Châu rời , Tống Nguyệt, vẫn luôn trốn ngọn đồi giả, đẩy xe lăn ngoài.
Tống Nguyệt bóng lưng Kiều Niên với vẻ khó tin. Cô ngờ Kiều Niên là em gái của Lục Châu.