Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 502: Ôm

Cập nhật lúc: 2025-08-04 03:21:29
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh siết chặt tay, như thể đây là cách duy nhất để ôm chặt Kiều Niên trong vòng tay. Chỉ khi đó mới nhận Kiều Niên vẫn còn sống!

Ngửi thấy mùi hương của Kiều Niên, cảm thấy an tâm.

Kiều Niên ngoan ngoãn để Lục Châu ôm . Sau một thoáng do dự, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng .

Lúc , Kiều Niên cảm thấy một luồng ấm áp vai.

Hơi thở cô dồn dập, và trong khoảnh khắc, trái tim cô nhói đau.

Đó là nước mắt của Lục Châu...

Tuy nước mắt lạnh vì gió, Kiều Niên vẫn cảm thấy nơi chúng rơi xuống vô cùng nóng bỏng. Hơi ấm chảy qua huyết quản, lan tỏa khắp cơ thể.

Toàn cô nóng bừng.

Chỉ khi đó Kiều Niên mới nhận rằng khi Lục Châu "đường", hạ đường huyết và cần ăn đường.

“Đường, hình như đó là biệt danh của cô..."

Đột nhiên, những mảnh ghép hiện lên trong tâm trí cô.

Lúc đó trông cô thật nhỏ bé, mềm mại và yếu đuối. Cô đang bên bàn và xung quanh.

Trên bàn bày la liệt đồ đạc.

Thỏi vàng, tiền xu, bút lông, thuốc viên, đường, bánh trung thu, vân vân...

Dùng hết sức lực, cô bò tới, chộp lấy đường và thuốc viên.

- Em gái là công chúa nhỏ. Không gọi em là thuốc viên!

- Các thật lố bịch. Nếu để em lấy mấy thứ thì biệt danh gì ho chứ?

 

- Còn Đường thì ?

- Hào quang của con gái lớn nhà họ Lục lập tức biến mất.

- Em là em gái của chúng . Không cần tỏ oai phong. Anh em chúng thể bảo vệ em . Cái tên thật mềm mại và dính. Đường, ngọt ngào làm !

...

Những hình ảnh cứ thế lan man. Cô thể rõ mặt họ. Cô chỉ thấy một bé đang chạm đầu .

Cậu bé khiến cô nhớ đến bé chơi đàn piano trong mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-502-om.html.]

Khi Kiều Niên cố gắng rõ những khuôn mặt đó, ký ức của cô lập tức biến mất.

Cô chợt nhớ điều gì đó. Khi Lục Niên chơi đàn, cô mơ hồ nhớ một trai trẻ chơi đàn piano trong mơ.

Ban đầu, cô cứ nghĩ tất cả chỉ là mơ.

giờ cô nhận đó là sự thật.

Chàng trai chơi đàn piano chính là Lục Niên.

“Đường, ngọt ngào quá!” Lục Niên cũng từng như .

Những giấc mơ cô từng đây đều là sự thật. Những chuyện xảy khi cô còn nhỏ. Những chuyện chôn sâu trong ký ức của cô.

Khi thấy Lục Niên, dù ngạc nhiên, cô cũng dám nghĩ theo hướng đó.

Lúc đó, cô cứ ngỡ là một kẻ bỏ rơi. Nếu hiến máu, cô bao giờ là con gái nhà họ Lục.

Mắt Kiều Niên đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.

- Anh...

Lục Châu ôm chặt Kiều Niên, những ký ức xưa cũ hiện về trong tâm trí.

Hồi đó, khi em trai, hy vọng sẽ sinh cho một em gái.

Cuối cùng cũng một em gái, nhưng vô tình mất em gái vì mấy trai nghịch ngợm, kéo em gái chơi.

Không lâu , một tin dữ ập đến, ám ảnh suốt hơn hai mươi năm...

Kiều Niên cảm nhận thể Lục Châu cứng đờ. Cô chút lo lắng cho thể Lục Châu. Cô khẽ .

- Anh, đừng kích động nữa. Nghỉ ngơi ...

Nghe giọng Kiều Niên, Lục Châu càng thêm đau lòng.

Sao ngốc nghếch đến ? Sao ngốc nghếch đến ?

Kiều Niên xuất hiện mặt từ lâu . Cô thậm chí còn hỏi rằng họ từng gặp .

Sao lúc đó nghĩ nhiều hơn về chuyện đó nhỉ?

Anh Kiều Niên trông giống Lục Kỳ và , nhưng bao giờ nghĩ rằng Kiều Niên chính là em gái .

Có lẽ vì cái c.h.ế.t của em gái khiến suy sụp. Anh dám tưởng tượng thêm điều gì khác.

Anh nhớ đoạn video mà bọn bắt cóc gửi. Trong đó, em gái tra tấn đến mức thể nhận , lóc thảm thiết.

Loading...