Hà Linh Linh hiểu rõ đang ở thế yếu, dù cam tâm, nhưng lúc cô thể hạ giọng hòa hoãn, thương lượng với Hà Loan Loan.
“Tôi thừa nhận đây chiếm đoạt cuộc sống của cô nhiều năm, nhưng cô cũng lúc cả hai chúng đều còn nhỏ. Chúng đều b.ú sữa của lớn lên, bà nhận nhầm hai đứa trẻ là chuyện bình thường mà. dù thế nào nữa, bà cũng nuôi cô, cô thể hận bà , trái hiếu thuận với bà chứ! Hiếu thuận là truyền thống của tổ tiên chúng , ? Hơn nữa, cô nên học cách khoan dung, độ lượng. Cô khiến thoải mái thì cô cũng lợi lộc gì?”
Hà Loan Loan chỉ thấy buồn , ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh và đầy mỉa mai: “ , khiến cô thoải mái, cô lợi lộc gì khi khiến thoải mái?”
Hà Linh Linh vội vàng : “Tôi làm cô thoải mái khi nào? Chúng là một nhà, răng cắn trúng lưỡi là chuyện đỗi bình thường ?”
Hà Loan Loan gật đầu, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “À, nên cô cảm thấy việc ngủ chiếu rách suốt mười chín năm là bình thường? Việc tiêu hết mấy ngàn đồng tiền ruột để cũng là bình thường? Thế thì cô tới tìm làm gì?”
Sắc mặt Hà Linh Linh lập tức trở nên khó coi: “Cô... , để cô ngủ chiếu rách là , nhưng nếu lúc đó cô cô ngủ chiếu thì thể buộc cô ngủ chiếu ? Còn tiền tiêu, cô bám riết buông cũng ý nghĩa gì, cô...”
Nhìn thấy cô mặt dày vô liêm sỉ đến mức , Hà Loan Loan lười tiếp tục đôi co. Cô nhấc chân bước .
Hà Linh Linh lúc mới thực sự sốt ruột: “Này! Khoan ! Tôi sai ! Tôi cầu hòa với cô, hy vọng chúng thể chung sống hòa bình, nếu cô cảm thấy cô chịu thiệt thòi thì bây giờ thể bồi thường cho cô. Chỉ cần cô điều kiện là . Tôi hy vọng khi giải quyết chuyện , chúng vĩnh viễn nhắc chuyện mặt nhà họ Cố nữa. Được ?”
Hà Loan Loan lạnh lùng đầu cô : “Được. Vậy cô bồi thường cho năm ngàn đồng, và tự tát bản mười chín cái. Làm xong, sẽ gây phiền phức cho cô nữa.”
Hà Linh Linh quýnh quáng: “Cô điên ! Tôi đào năm ngàn đồng!”
Hà Loan Loan dứt khoát bỏ . Hà Linh Linh chỉ thể cắn răng nhanh chóng đồng ý: “Được ! Tôi trả cho cô năm ngàn đồng! cô cũng bây giờ năm ngàn tệ! Tôi chỉ chi phí sinh hoạt do Cố Viêm Lâm cho! Tôi thể giấy nợ cho cô!”
“Được, giấy nợ thì giấy nợ. tiền đề là mỗi tháng cô trả một phần. Thôi thì, mỗi tháng trả hai trăm đồng. Như là nhân từ lắm chứ?”
Trong lòng Hà Linh Linh chửi rủa vang trời, nhưng vẫn xanh mặt bất đắc dĩ đồng ý.
Sau đó chính là mười chín cái tát.
Cô giơ tay lên, run rẩy khó thể động thủ.
vì để bịt miệng Hà Loan Loan, Hà Linh Linh vẫn cúi đầu tát vài cái tượng trưng lên mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/toi-trong-sinh-lai-mot-kiep-quyet-tam-cuop-lai-gia-tai/chuong-79.html.]
Thực cô tính toán kỹ lưỡng: lúc giơ tay lên đánh thì sẽ làm như dùng nhiều sức lực, khi tay gần tới mặt thì sẽ dùng lực lớn như nữa, tát liên tục như thế sẽ đau.
Thế nhưng Hà Loan Loan khoanh tay lạnh lùng cô , như : “Đánh ? Đánh . Cô Trần Thúy Hoa đánh như thế nào ?”
Hà Linh Linh chợt lạnh toát trong lòng, nước mắt sắp rơi .
nếu so sánh tiền đồ và mấy cái tát tay , cô vẫn chọn tát tay!
Bởi , Hà Linh Linh tàn nhẫn giáng một cái tát thật mạnh mặt !
Chát!
Cái tát dồn hết sức lực, cô hung tợn Hà Loan Loan: “Như chứ?”
Hà Loan Loan hề bận tâm, hờ hững : “Được. Tiếp tục.”
Cô thực sự xem ngoan độc như Hà Linh Linh thể vì tiền đồ mà tay tàn độc với chính bản .
Đời , khi cô c.h.ế.t , Hà Linh Linh cũng buông tha cô. Hà Linh Linh bán bài vị của cô cho khác nuôi âm hồn, mặc kệ đối phương là kẻ tội ác tày trời đến mức nào.
Cho nên khi Hà Loan Loan chết, linh hồn cô chịu khổ một thời gian dài.
So sánh với những chuyện Hà Linh Linh làm, mười chín cái tát tính là gì?
Hà Linh Linh như lên cơn điên loạn, nhắm chặt hai mắt, tát từng cái từng cái lên mặt . Mỗi một cái tát đều dồn hết sức lực!
“Chát! Mười cái, Chát! Mười một! Chát!...”
Hà Linh Linh nước mắt giàn giụa, cô nhắm hai mắt, thể lung lay sắp đổ. Vừa đánh bản , cô mặc sức tưởng tượng cảnh dùng d.a.o đ.â.m c.h.ế.t Hà Loan Loan!
---