Vừa lúc , Hà Loan Loan dậy, bế Trân Trân vài bước.
Chỉ một cử động của cô, chiếc váy chợt trở nên duyên dáng và sống động hẳn lên. Nó tôn lên vòng eo thon gọn, tà váy bay nhẹ phấp phới, trông cô như một đóa hoa bung nở. Chất vải kẻ ca-rô đỏ đen làm nổi bật làn da trắng mịn màng như ngọc. Mái tóc đen nhánh cô bện thành hai b.í.m tóc quai chèo thật kiểu cách, toát lên vẻ cổ điển mang hướng văn nghệ!
Hoàng Vũ Vi bước lên, niềm nở hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô mua chiếc váy ở ..."
Loan Loan đầu ngay. Hoàng Vũ Vi sững sờ, mặt thoáng đỏ bừng vì hổ! Trời đất, là Hà Loan Loan!
Khoảnh khắc Loan Loan bắt gặp ánh mắt cô , cô nhếch môi, mà như , đáp gọn lỏn: "Không mua." Nói xong liền định tìm Tào Quyên.
Mộ Hải nhận sự bối rối của Vũ Vi, liền vội vàng lên giọng lớn: "Người gia giáo, đắn ai mặc cái kiểu váy đó! Vi Vi, dẫn em xem chỗ khác." Dù cũng công nhận chiếc váy của Loan Loan quả thực , nhưng khiến Vũ Vi vui thì đó là !
Nghe Mộ Hải hạ thấp Hà Loan Loan, tâm trạng của Hoàng Vũ Vi lên thấy rõ, cô cong môi mỉm đắc ý.
Hà Loan Loan tức tối, liếc Mộ Hải một cái thẳng: "Ôi chao, trông giống hệt cái loại công tử bột, mắt mũi còn đui mù nữa chứ! Miệng lưỡi thì ghê gớm, quan trọng nhất là, , tâm tính thất thường, mà thận khí chẳng ! Chắc là một đêm thể ... lên xuống cả chục bận, chậc chậc chậc, đáng đời!"
Mộ Hải và Hoàng Vũ Vi vốn định bỏ , nhưng lời sắc nhọn của Loan Loan làm cho sững . Lời rõ ràng là đang công kích thẳng Mộ Hải!
Hoàng Vũ Vi giận tím mặt, chống nạnh: "Hà Loan Loan! Cô cái gì đấy! Cô mau xin ba Mộ của ngay!"
Loan Loan lười nhác liếc họ một cái: "Tôi gì cơ? Tôi nhắc tên nhắc họ ai ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/toi-trong-sinh-lai-mot-kiep-quyet-tam-cuop-lai-gia-tai/chuong-299.html.]
Mộ Hải tức giận vì Loan Loan mắng, kinh hãi tột độ trong lòng. Điều khiến sợ hơn là Hà Loan Loan hề thăm khám bắt mạch cho , mà chỉ dựa tướng mạo : đúng là thận khí suy yếu, tâm tính bất định, thậm chí một đêm thể sinh hoạt tới năm sáu bận! Điều quả thực ảnh hưởng tới giấc ngủ. Mặc dù chính cũng là bác sĩ, nhưng vấn đề nan giải quả thực bó tay cách nào chữa trị .
Nếu Hà Loan Loan chỉ cần tướng mạo thể bệnh của , chăng cô thể chữa khỏi cho ?
Tuy nhiên, mặt Hoàng Vũ Vi, Mộ Hải tuyệt đối dám mở lời. Anh chỉ đành kéo Vũ Vi: "Thôi , chúng , đừng chấp nhặt với loại đó."
Dù một đoạn, Mộ Hải vẫn ngoái đầu liếc Loan Loan. Anh tìm cô trị liệu, nhưng vì sĩ diện nên thôi. Trong lòng dâng lên mối nghi hoặc: chẳng Hoàng Vũ Vi cũng nhiều về Đông y ? Sao Vũ Vi bệnh tật của ? Thôi , cứ chờ tìm một vị bác sĩ Đông y khác khám thử. Trên đời bao danh y, tin chỉ Hà Loan Loan mới bệnh!
Hoàng Vũ Vi vẫn còn giận run : "Anh ba thấy đấy, cô thật là bất lịch sự! Đồ ti tiện! Cái ngữ dân quê đều là thế cả!"
Mộ Hải còn hùa theo cô nữa, trong lòng chút bất an. Có lẽ, kiến thức và thực lực của Hoàng Vũ Vi thật sự bằng cô gái ! Anh đành trấn an Vũ Vi: " em dịu dàng và lương thiện hơn cô nhiều, Vi Vi, bọn ai cũng điều đó mà."
Sau khi mắng xối xả một trận, tâm tình của Hà Loan Loan sảng khoái hơn nhiều.
Chờ Tào Quyên bước , hai cũng xa, Loan Loan liền cùng Tào Quyên trở về.
Cô tận mắt chứng kiến tay nghề lợi hại của Tào Quyên. Ban đầu chỉ là một tấm vải may Âu phục màu đen, Tào Quyên chỉ vẽ vời, gạch xóa, nhanh chóng cắt may một lượt, đó dẫm lên chiếc máy may kêu xoành xoạch một hồi. Chỉ trong chốc lát, cô thành một bộ Âu phục chỉnh tề!
"Âu phục màu đen hợp với sơ mi trắng. Tôi sẽ dựa theo đo của Đoàn trưởng Cố mà may luôn cho một chiếc sơ mi trắng nhé."
Tào Quyên tiếp tục bận rộn. Loan Loan cô thoăn thoắt làm chiếc sơ mi trắng hệt như một phép màu, kinh ngạc đến mức liên tục thốt lên lời khen: "Tào Quyên, tay cô quả thực phép thuật! Tôi cảm thấy , cô nhất định thể trở thành một nhà thiết kế lừng danh khắp cả nước!"
---