Hà Loan Loan chỉ thấy buồn , cô cảm thấy đầu óc của nhà chỉ chứa nước lã.
Cô thà rằng đánh một trận với thông minh còn hơn chuyện với kẻ hồ đồ.
Cô dứt khoát : “Doanh trưởng Dương, một khi như thì đưa lên thành phố khám . Mấy ngày nay bà cứ chạy đến Trạm Y tế xem bệnh, hài lòng với kết quả của chúng . Thật chỉ nhắc nhở một chút, nhiều phun đờm ven đường nhà , trong đó còn lẫn tơ máu. Anh tin thì tự mà xem.”
Nói đến cái , một quân tẩu khác tới xem bệnh lập tức lên tiếng: “Doanh trưởng Dương, mặc kệ là trong đờm m.á.u , nhưng thể tùy tiện khạc nhổ bừa bãi như ! Cậu nhắc nhở giữ vệ sinh chứ!”
Dương Ba đỏ mặt: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm!”
Mẹ xoa eo: “Tôi khạc nhổ thì ? Tôi khạc nhổ miệng cô đấy! Còn thể khạc nhổ ?”
Hà Loan Loan nhếch môi khẽ, dậy tấm màn với vợ Chính ủy: “Đồng chí Vương, bình truyền hết , rút kim cho đồng chí.”
Đồng chí Vương là vợ của Chính ủy Từ, bản cô bệnh khó chịu, màn truyền dịch, mấy ngày liền đều Dương Ba tới gây sự.
Hôm nay càng khó coi hơn!
Chờ Đồng chí Vương bước , bà Dương vẫn còn mắng chửi đến mức nước bọt văng tung tóe: “Khạc nhổ thì ? Dân quê nhà ai mà chẳng khạc! Thằng Ba nhà từ bé khạc , chăng mấy khinh thường nó? Có là học theo cái lũ họ Cố ? Tôi cho mấy , dám coi thường , sẽ lên tận Kinh thành tố cáo mấy ! Bây giờ là xã hội chủ nghĩa, đều bình đẳng!”
Vừa dứt lời, bà nhổ thẳng một bãi nước bọt ngay cửa Trạm Y tế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/toi-trong-sinh-lai-mot-kiep-quyet-tam-cuop-lai-gia-tai/chuong-203.html.]
Dương Ba giả bộ khuyên nhủ: “Mẹ ơi, thôi , chúng về nhà thôi...”
căn bản hề bước lên can ngăn, kết quả là Đồng chí Vương bước lãnh trọn bãi nước bọt của bà Dương văng n.g.ự.c áo!!
Cô c.h.ế.t sững, cúi đầu vệt nước bọt bẩn thỉu dính n.g.ự.c áo, tức giận đến mức cả run lên bần bật: “Bà, cái bà già , bà làm cái trò gì hả!!”
Bà Dương hề sợ hãi: “Cô là cái thá gì? Cùng hội cùng thuyền với cái lũ đàn bà ? Mấy là cái đồ tư bản! Ăn diện lộng lẫy như , đáng khạc nhổ! Sao hả, giặt sạch chẳng là xong ? Tôi thấy cô chỉ giả vờ thanh cao thôi! Tôi nhổ nước bọt ở chỗ thì ai dám gì, cô dựa cái gì mà quản !...” Ô!
Dương Ba thể để yên chuyện , lập tức che miệng , hoảng hốt Đồng chí Vương: “Vợ chính ủy, , cố ý ...”
Vừa hổ sợ hãi, Dương Ba liếc sang Hà Loan Loan. Hay thật! Chẳng trách Hà Loan Loan vẫn tỏ vẻ bàng quan, thì là một vị Phật sống đang ở trong !
Hà Loan Loan đang chờ đợi khoảnh khắc đúng ! Thật đúng là hạng thâm hiểm xảo quyệt y hệt Cố Dục Hàn!
bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ thể đánh bạo xin : “Vợ chính ủy, nên khạc nhổ như , sai , nhất định sẽ trông nom bà cẩn thận! Ngài đừng nóng giận, sẽ nhờ vợ giặt sạch sẽ áo khoác cho ngài!”
Nào ngờ vùng vẫy, gạt phăng tay , giận dữ mắng: “Dính nước bọt thì ? Làm gì mà hung dữ thế! Hồi ở quê, dính phân trâu phân gà cũng chỉ cần giặt sạch là mặc thôi!”
Đồng chí Vương mặt mày tái mét hai con họ, lập tức cởi phăng chiếc áo khoác, hung hăng ném xuống đất, chỉ thẳng mặt Dương Ba mắng: “Hay cho , Dương Ba! Cậu giỏi lắm!!”
---