Hứa Đồng từ bé đến lớn từng những lời thô tục, dơ bẩn đến mức . Từng câu từng chữ rót tai khiến đầu óc cô đau nhức.
Bà Dương mắng chán, mắng mệt thì sai cô làm việc: “Cô mang thai trứng vàng trứng bạc đấy? Tôi là tổ tông nhà cô đây! Chờ bà đây hầu hạ cô chắc? Mau đun nước, nấu cơm ngay! Con dâu nhà ai mà chẳng hầu hạ chồng? Chỉ cô là mặt dày, dám chịu làm việc ? Tôi cho cô , cô còn là con dâu nhà họ Dương ngày nào, thì cô vẫn làm những việc ngày đó! Nếu làm thì coi chừng xé nát cái mặt cô !”
Hứa Đồng nuốt nước mắt nén giận, đánh mắng, bụng trướng đau, nhưng cô chỉ thể tủi lóc lo cơm nước.
Trong lòng cô thật sự hận, vì chồng của Hà Loan Loan đối xử với Hà Loan Loan như ? Mẹ chồng cô là một đàn bà đanh đá, chua ngoa!
Cả buổi sáng Dương Ba thấy mặt ở nhà. Bà Dương ngừng sai Hứa Đồng làm hết việc đến việc , quyết để cho cô nhàn rỗi.
Thật vất vả lắm Hứa Đồng mới làm xong xuôi thứ, bà còn bắt cô bóp vai cho nữa.
Hứa Đồng mệt buồn ngủ, thiếu chút nữa vững. Cô còn đang mơ màng thì Bà Dương hung hăng nhéo tay cô !
“A!” Hứa Đồng bừng tỉnh vì đau, la lên một tiếng!
Bà Dương cho cô một cái tát: “Cái thứ hạ tiện hổ! Ai cho cô ngủ? Bóp cho đàng hoàng !”
Khoảnh khắc , mắt Hứa Đồng đỏ ngầu. Cô sống cái cuộc đời như thế ! Cô phản kháng, tìm Ban Phụ nữ xã/phường kiện cáo! Muốn ly hôn! Dù c.h.ế.t cũng sống những ngày tháng khổ sở, căng thẳng thế !
ai ngờ Bà Dương độc ác: “Sao? Cô phục? Có ly hôn ? Muốn đến Ban Phụ nữ mà kiện ? Tôi cho cô ! Cô hại con trai thảm đến mức ! Muốn ly hôn đơn giản thế , mơ ! Muốn tìm Ban Phụ nữ tố cáo , cứ tố cáo ! Tôi là Dương Ba, cô hầu hạ chẳng chuyện thường tình ? Cô cứ việc tìm Ban Phụ nữ, sẽ kể hết chuyện cô lăng loàn với đàn ông khác, còn mang cái thai hoang cho cả thế giới !”
Ý tưởng trong lòng Hứa Đồng lập tức phá sản. Cô nhịn mà rơi lệ, ngừng lóc, đột nhiên trong đầu nảy một ý kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/toi-trong-sinh-lai-mot-kiep-quyet-tam-cuop-lai-gia-tai/chuong-200.html.]
Thế là, Hứa Đồng đành giả bộ nhu nhược nhận , thành thật hầu hạ Bà Dương, tìm cơ hội thích hợp để nhắc tới Cố Dục Hàn.
“Mẹ ơi, chuyện là của con, nhưng con thật lòng sống yên với Dương Ba, đánh con, mắng con, con đều chịu hết. chuyện con cần cho , vốn dĩ Dương Ba sắp đề bạt lên chức vụ cao hơn, là cả nhà Cố Dục Hàn hãm hại khiến Dương Ba lên chức nữa. Trong công việc, Cố Dục Hàn lúc nào cũng gây khó dễ Dương Ba, nhà của Cố Dục Hàn cũng kiêu ngạo, con... con giúp Dương Ba, nhưng con cách nào...”
Hứa Đồng kể lể, bề ngoài Bà Dương chẳng tin cô mấy, nhưng Hứa Đồng chiêu mượn d.a.o g.i.ế.c của chắc chắn sẽ hữu dụng.
Quả nhiên, tối hôm đó, khi Dương Ba về nhà, Bà Dương lập tức nhắc đến chuyện của Cố Dục Hàn: “Có cái thằng họ Cố ức h.i.ế.p con ?”
Dương Ba lặng thinh, khẽ đáp: "Mẹ, đừng nhúng tay chuyện . Cậu của Cố Dục Hàn là thủ trưởng cơ mà, làm chúng đấu ?"
Mẹ Dương Ba đột nhiên vỗ bàn một cái rõ mạnh: "Đến trời sập bà đây còn chẳng sợ! Thủ trưởng thì quyền bắt nạt ? Bà đây xem bọn họ cậy thế cậy quyền đến mức nào!"
Dương Ba thở dài: "Mẹ, con xin đấy, đừng động chuyện nữa. Mẹ lo liệu nổi ."
Mẹ Dương Ba bĩu môi, bà tin lo liệu ! Hồi còn ở trong thôn, đến ông Trưởng thôn cũng nhường bà ba phần đấy chứ!
Hứa Đồng ở bên cạnh liếc trộm, thầm trong bụng. Có lẽ sự xuất hiện của Dương Ba là chuyện tồi. Chí ít, thể dùng bà để đối phó với Hà Loan Loan!
Mấy ngày nay, Hà Loan Loan bận rộn, cô đang tập trung một bài văn.
Trước đây, Hà Loan Loan từng thích lách. Thời học sơ trung, cô vô cùng yêu thích tiết tập làm văn, bình minh ráng chiều đều ghi cuốn sổ nhật ký của .
Cuốn nhật ký cô mấy năm trời Hà Linh Linh độc ác lấy trộm, đưa cho đám trẻ trong thôn to nội dung để chế giễu cô.
Sau , Hà Loan Loan bận rộn việc nhà nên còn thời gian mấy tâm sự lặt vặt đó nữa, nhưng giờ đột nhiên cầm bút lên, nhớ cuộc sống của nhiều năm qua, trong lòng cô dấy lên nỗi xúc động dịu dàng.