Tôi Trọng Sinh Lại Một Kiếp Quyết Tâm Cướp Lại Gia Tài - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-11-10 06:09:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Dục Hàn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dẫn cô bước vững vàng bờ sông.

Dọc theo đường , bằng ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng đong đầy sự ấm áp rót tai cô: “Anh , tuy em nông trường trong gian nhưng vẫn nguyện ý cùng sống ở Tây Lâm hẻo lánh , nơi khổ cực. Nhiều đời quân nhân là vất vả, nhưng làm quân tẩu còn khó khăn hơn gấp bội. Mẹ , Chính Chính cùng Phỉ Phỉ ở đây, cũng là nhờ em chăm sóc họ. Anh thường xuyên ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng cách nào ở bên cạnh giúp đỡ em . Anh thường xuyên nghĩ đến nếu em thể gả cho một đàn ông công việc định trong thành phố, mỗi ngày tan làm về nhà đúng giờ, lẽ như thế thì cuộc sống của em sẽ hơn một chút.”

Nếu như , lẽ lúc Hà Loan Loan sẽ cùng đến bờ sông dạo nhàm chán thế , hẳn là cô trong phòng khách ấm áp thoải mái xem TV hoặc xem rạp chiếu bóng, quán nước ấm áp.

Hà Loan Loan thấy những lời , bước chân cô khựng , nương theo ánh trăng sáng ngời mà quan sát gương mặt tuấn lãng của .

“Cho nên nếu làm một nữa, vẫn sẽ lựa chọn kết hôn với em chứ?”

Cố Dục Hàn mím môi , một lúc lâu mới thấp giọng : “Anh vẫn cưới em, nhưng trong lòng luôn cảm thấy mắc nợ và với em nhiều.”

Hà Loan Loan kiễng chân hôn : “ đối với em mà , thể gả cho chính là điều hạnh phúc nhất đời em, là tất cả những niềm vui mà mong mỏi cả kiếp mới . Dục Hàn, cuộc sống của em thế nào cũng , hạnh phúc của em chỉ bắt đầu từ thời khắc gặp . Em nguyện ý theo cả đời, ở Tây Lâm thì em ở Tây Lâm, nếu về Kinh Thị thì em cũng sẽ theo về Kinh Thị. Em chỉ hy vọng đời hai thể bình an tới già, cơm bữa cần sơn hào hải vị, chỉ cần đủ đầy là . Lúc ngoài làm nhiệm vụ, em sẽ ở nhà chờ , chỉ cần... bình an về.”

Nói đến đây, vành mắt Hà Loan Loan bỗng dưng nóng bừng.

quân nhân là một chức nghiệp hung hiểm, cô chỉ hy vọng thể mãi mãi bình an.

Cố Dục Hàn thấy chóp mũi chua xót. Bình thường là một hiếm khi xúc động, dù là tình huống sến sẩm tới , vẫn giữ vẻ thờ ơ.

ngay lúc , lồng n.g.ự.c của đều là sự cảm động, khiến kiềm chế cảm xúc của .

Anh nâng mặt Hà Loan Loan: “Anh hiểu , bà xã. Anh hứa sẽ cố gắng gìn giữ mạng sống, sống thật và bình an trở về bên em. Đây là cái Tết đầu tiên chúng trải qua cùng , em nhắm mắt chờ một chút.”

Hà Loan Loan lời nhắm mắt , còn dùng tay che kín, khoé môi lộ ý .

Cố Dục Hàn chuẩn quà gì, nhưng trong lòng vô cùng chờ mong!

Cũng chỉ nửa phút , một tiếng “vút” bén nhọn đột nhiên vang lên giữa trung, Hà Loan Loan mở mắt , ngẩng đầu !

Người đàn ông tới ôm lấy bả vai cô, hai cùng từng đợt pháo hoa xinh nổ vang trong trung!

Vút... Đoàng!

Những chùm pháo hoa lộng lẫy thắp sáng cả bầu trời đêm, hoà lẫn với ánh , tạo nên một khoảnh khắc lãng mạn khiến nghẹn lời, nên câu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/toi-trong-sinh-lai-mot-kiep-quyet-tam-cuop-lai-gia-tai/chuong-192.html.]

Từng đoá từng đoá, đùng đùng đùng!

Đôi mắt Hà Loan Loan bỗng nhiên ướt át. Lúc cô còn ở thôn Đông Phong, mỗi đến Tết thì trong thôn cũng một ít pháo về đốt, nhưng từng nào mua pháo hoa.

Huống chi, đây là pháo hoa Cố Dục Hàn cố ý đốt cho riêng cô xem?

Cố Dục Hàn cúi đầu, mỉm cô: “Vợ , ?”

Hà Loan Loan nên lời, cổ họng như một tầng bông dày chẹn . Đây là đêm giao thừa đầu tiên bọn họ trải qua cùng , khó quên đến như !

Cô câu lấy cổ , đúng giây phút chùm pháo hoa bung nở rực rỡ nhất nền trời, cô vòng tay qua cổ mà đặt lên môi một nụ hôn thật sâu.

Đời , cô mỗi tới đêm giao thừa, đều sẽ nhớ tới nụ hôn của bọn họ trời pháo hoa.

Mà Cố Dục Hàn cũng nhanh chóng siết chặt eo cô, cạy răng, khiến nụ hôn sâu càng thêm nồng nhiệt!

Trận pháo hoa kinh động tất cả ở khu đại viện.

Tất cả đều kinh ngạc chạy xem.

“A, pháo hoa, pháo hoa! Nhị Ni mau xem pháo hoa!”

“Ôi chao, ai đang đốt pháo hoa thế ? Đẹp quá chừng! Đây là đầu tiên tận mắt thấy pháo hoa đấy!”

“Thật xinh ! Là màu đỏ! A a a một đoá nữa kìa, màu vàng!”

Hứa Đồng giường cả ngày, cũng cả một ngày.

Dương Ba đánh, còn chịu đựng cái lạnh buốt giá để thư xin , mò mẫm thành phố phát thư. Bận rộn suốt mấy ngày, da tay, da chân, mặt mũi đều nẻ toác, bụng thường xuyên nhói đau, hai chân nặng trịch như rót chì! Ngay cả việc tự nấu một ấm nước nóng để uống cũng làm nổi!

Lại tới Dương Ba, cái hôm tay đánh cô thì biệt tăm, mấy ngày trời thấy về nhà.

Hứa Đồng nghĩ đến hôm nay là đêm giao thừa, đừng chi đến mâm cơm tất niên nồi sủi cảo, ngay cả một bữa cơm bình thường cô cũng chẳng mà ăn!

tủi rơi lệ, khó khăn lắm mới vén rèm cửa sổ ngoài khi thấy tiếng pháo hoa nổ ran.

---

Loading...