Một mẻ Bánh Tương lớn như chỉ mất bảy tám phút cả nhà ăn sạch bách!
Hạ Quân mừng rỡ như trẻ con quà: “Ngon quá , Loan Loan! Dù ăn qua bao nhiêu quán xá lớn nhỏ ở Kinh Thành nhưng từng nếm thứ bánh nào tuyệt vời như thế ! Thơm quá! Mùi thơm đến mức diễn tả làm ! Một mặt bánh rưới nước sốt đậm đà, mặt tương thì vô cùng xốp giòn, ôi chao ơi, quả thực đời món ngon đến .”
Chính Chính xoa xoa bụng, còn Phỉ Phỉ thì ăn đến mức bụng tròn xoe, vẫn còn húp thêm chén cháo nữa. Hà Loan Loan vội vàng ngăn .
“Phỉ Phỉ, con nên ăn nhiều quá như , coi chừng bội thực đấy.”
Phỉ Phỉ ngoan ngoãn lời, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ mong chờ: “Lần thím nhỏ làm bánh nữa ạ? Cả cháo đường đỏ nữa!”
Hà Loan Loan hiền: “Đương nhiên là . Chỉ cần Phỉ Phỉ ăn, thím nhỏ sẽ làm cho con!”
Sau khi dùng cơm xong, Chính Chính và Phỉ Phỉ Hà Loan Loan hối thúc chạy sân vận động dạo chơi cho tiêu cơm.
Cô lấy hết bột còn dư làm bánh. Hạ Quân phụ trách rửa chén, đó cũng sang phụ giúp. Nửa thau bột còn chia đôi, một nửa dùng làm làm hai chiếc bánh tương cỡ lớn, nửa còn cán thành sợi mì dùng cho bữa tối.
Bánh nướng xong ăn là ngon nhất, nếu để nguội thì hương vị sẽ giảm sút nhiều. Hà Loan Loan đồng hồ với Hạ Quân: “Mẹ, con mang bánh qua cho Dục Hàn. Giờ chắc là các cũng đang dùng cơm .”
Sức ăn của cánh đàn ông lớn, mang bánh qua cơ quan, họ tùy tiện chia một loáng là hết ngay.
Hôm nay Hạ Quân vô cùng vui vẻ, cái mặt khó coi của Hà Linh Linh, ăn món ngon như , còn học cách làm bánh nướng áp chảo, khóe miệng bà cứ gọi là tươi như hoa. Chẳng con sống đời luôn mong cầu những niềm vui giản dị như thế ?
Hà Loan Loan choàng chiếc khăn quàng cổ len, cầm hộp cơm bọc kỹ lưỡng tìm Cố Dục Hàn.
Căn tin quân đội cũng phân chia cấp bậc rõ ràng. Cố Dục Hàn là Đoàn trưởng, nên dùng bữa ở căn tin cấp hai, chế độ ăn hơn cấp một một chút, nhưng cũng đến mức năm nào tháng nào cũng ăn ngon, thể nào ăn mãi ngán .
Cố Dục Hàn thức trắng đêm ngủ, sáng sớm về vội huấn luyện. Cuối cùng cũng tới giờ dùng cơm trưa, cùng các đồng chí bước căn tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/toi-trong-sinh-lai-mot-kiep-quyet-tam-cuop-lai-gia-tai/chuong-130.html.]
Nhóm lính tráng vận động nhiều, cần nhiều năng lượng. Cố Dục Hàn chỉ chậm chân một bước mà đến cả món ngon cũng còn. Vừa đúng lúc, Doanh trưởng Dương, từng thi đu xà bụng với đây, nhanh tay lấy phần thịt gà kho cuối cùng.
Dương Ba thoáng Cố Dục Hàn, trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê. Sau trận tỉ thí , ít chuyển sang ủng hộ Cố Dục Hàn, cho rằng dựa bản lĩnh thực sự. Dương Ba vẫn phục. Chẳng lẽ Cố Dục Hàn từng dựa cây đại thụ phía (ý chỉ thế lực gia đình) ? Thua một tỷ thí thì là gì?
Doanh trưởng Dương bưng khay thức ăn, cố ý ngay bên cạnh Cố Dục Hàn, há cái miệng rộng nhồm nhoàm, ăn với bên cạnh: “Trời ơi ơi, thơm quá mất!”
Cố Dục Hàn lấy thịt gà. Món mặn chính hôm nay chỉ còn một món thịt vụn xào rau, thể coi là món ăn chủ lực. Anh cũng hề kén cá chọn canh, trực tiếp lấy hai chén đồ mặn lớn, xới đầy một bát cơm khổng lồ.
Doanh trưởng Tần cùng Cố Dục Hàn, bộ dạng Doanh trưởng Dương nhét thịt gà đầy mồm, trong lòng cũng chút khó chịu.
Cố Dục Hàn lên tiếng. Thực , cũng chẳng hề thèm món thịt gà . Trước lấy vợ, lâu lâu cũng sẽ thèm những món ăn ở căn tin. kể từ khi kết hôn, ăn những món Hà Loan Loan làm, Cố Dục Hàn chỉ thấy thức ăn ở đây thật quá đỗi bình thường!
Thế nhưng Dương Ba vẫn cứ làm vẻ, nhai : “Sao món thịt gà ngon đến chứ, ngon hơn rau củ nhiều! là bắt cơm quá!”
Cố Dục Hàn: Thật là hết chỗ .
Doanh trưởng Tần lạnh một tiếng: “Chưa từng ăn thịt .”
Doanh trưởng Dương lập tức vặn : “Cậu là ý gì? Cậu ăn nên ghen tị với khác đấy ?”
Thấy hai sắp sửa bốc hỏa, thì bên ngoài cửa căn tin chút động tĩnh. Mọi ngẩng đầu thấy một bóng dáng nhỏ xinh, thanh tú đang về phía .
Hà Loan Loan liếc mắt một cái: Toàn là đàn ông! Còn cởi trần giữa ban ngày, cô thôi thấy rùng cả !
Không đợi cô tìm Cố Dục Hàn, phắt dậy. Khóe môi lạnh nhạt lập tức nở một nụ ấm áp, đôi chân dài sải bước nhanh, chỉ vài bước đến mặt cô: “Sao tới đây? Nghỉ ngơi ? Có chuyện gì xảy ?”
---