Bùi Sâm mỉm , một nụ dịu dàng mà quen thuộc.
“Lần , Tuệ Tuệ, nhất định sẽ cưới em sớm hơn, tuyệt đối đợi đến năm hai mươi hai tuổi nữa…”
“Sẽ thật ?”
“Ừ. Đó là món nợ mà thế giới thiếu .”
Bùi Sâm khẽ véo má qua một vô hình:
“ khi đến, Tuệ Tuệ sống thật , thật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi nhé.”
“Nếu em gặp chuyện may, thế giới sẽ đổ cho mất. Đến lúc đó nó cho cơ hội nữa thì làm ?”
Tôi Bùi Sâm đang lừa . Anh chỉ lừa để dũng khí sống tiếp.
dù hy vọng chỉ là một phần vạn, dù tất cả chỉ là một giấc mơ hư ảo… làm thể từ chối ?
“Bùi Sâm, thật tàn nhẫn với em.”
“Xin , Tuệ Tuệ… đừng nữa…”
“Em vẫn đoán chủ đề của lễ cưới ? Anh giấu câu trả lời ở bó lúa mì cạnh bức tường trong sảnh tiệc đấy. Em dậy xem thử ?”
Tôi rằng đoán , rằng dậy, cũng chẳng xem.
khi ánh mắt yếu ớt và lời khẩn cầu của Bùi Sâm, chợt hiểu .
Tôi lặng lẽ ngắm , khắc ghi từng đường nét khuôn mặt , từng chút một, nỡ rời .
Cảm giác như trải qua cả một thế kỷ, mà cũng như chỉ là một thoáng chốc.
Tôi lau nước mắt, từ từ dậy, gắng gượng mỉm :
“Được , em đây.”
Hôn lễ bắt đầu.
Tôi như một bóng ma bước sảnh từ cửa bên, một ai chú ý đến sự hiện diện của .
Trên sân khấu, cô dâu chú rể đối diện , chú rể sắp sửa lời thề nguyện.
Ở góc trang trí của bức tường, lập tức nhận một bông lúa mì treo một mặt trăng nhỏ.
Từ đầu mảnh trăng buộc một sợi dây, cuối sợi dây là một tấm thiệp.
Tôi lật tấm thiệp, cuối cùng cũng thấy câu trả lời mà Bùi Sâm cất giấu suốt năm năm qua.
Đó là một đoạn trích từ lá thư trong sách của Vương Tiểu Ba:
“Lúa mì chín, Ngày ngày nóng bỏng. Đợi đến sớm mai, Anh sẽ đồng gặt hái. Tình yêu của cũng chín , Trái tim cũng đang nồng cháy. Mong rằng em, Bạn học Tiểu Mạch yêu, Chính là đến thu hoạch.”
…
Tôi run rẩy nắm chặt tấm thiệp thì đột nhiên thấy tiếng micro rè lên bên tai.
Tôi giật , hướng mắt về phía sân khấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/toi-da-yeu-nam-chinh-trong-cuon-sach-doi-minh/chuong-9-toi-da-yeu-nam-chinh-trong-cuon-sach-doi-minh.html.]
Khoảnh khắc đó, như thấy Bùi Sâm tuổi mười bảy đang sân khấu.
Vẫn là nụ ngông nghênh, phóng khoáng nơi khóe miệng, đôi mắt xuyên qua đám đông ồn ào, chỉ dừng duy nhất .
Anh như đang với :
“Anh dâng trọn trái tim rộng mở của , cùng cả cánh đồng lúa mì, những hạt lúa chín vàng, và cả một Bùi Sâm nhỏ bé … Anh dâng hiến tất cả những điều cho em. Em đón nhận , bạn học Tiểu Mạch yêu dấu của ?”
Mọi thứ như về điểm khởi đầu của câu chuyện.
Trong thư viện năm mười bảy tuổi, và Bùi Sâm cùng mở cuốn sách .
Anh tức giận đến mức đêm về chui chăn, thề rằng sẽ nên một câu chuyện mới, biến thành nữ chính của .
Anh thể dùng cả đời để thành câu chuyện đó, nhưng ngay từ những dòng đầu tiên, nên câu chuyện của riêng chúng .
Đó là một cuốn sách.
Và cuốn sách mang tên—Yêu em như yêu sinh mệnh.
Năm mười bảy tuổi, đem lòng yêu một trai tên là Bùi Sâm.
Anh rằng khi lúa mì chín rộ, sẽ mang theo mùa màng bội thu đến cưới .
Năm hai mươi hai tuổi, mùa lúa chín, nước ngoài một chuyến.
Giữa sân bay đông đúc, dặn hãy đợi trở về.
Năm hai mươi bảy tuổi, trở về.
Trở về để với : “Bùi Sâm, em đồng ý.”
Trở về để dự lễ tang của .
Lẽ nên vui, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc em chịu đựng, thể nào vui nổi.
Mẹ thể phân biệt và Cố Duệ nữa, điều cũng thôi.
đôi khi vẫn tự hỏi: Liệu em thể nhận đó là ?
Anh mong em nhận , mong em nhận .
Năm năm , thật sự gặp em một , nhưng dường như kịp nữa, em phòng cấp cứu.
Cốt truyện sắp đến hồi kết, ý chí của thế giới bắt đưa lựa chọn.
là vô nghĩa, nó chẳng lẽ ? Từ đầu đến cuối, lựa chọn duy nhất của luôn là em.
, tha cho , Tuệ Tuệ, lẽ sẽ bỏ em một .
Xin em.
Anh thể tham dự đám cưới của chúng .
…
Những dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký là những câu chữ lộn xộn, nét bút nguệch ngoạc, thể trọn vẹn, như thể một kiệt sức, cầm cây bút run rẩy, cố nhưng thể lưu tất cả.