Tôi Chấp Nhận Sắp Xếp Nhưng Anh Lại Khóc - Khương Nguyện & Tưởng Trầm Châu - Chương 129: May mắn sống sót

Cập nhật lúc: 2025-11-11 16:27:59
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vài phút , Khương Nguyện và Tống Sơ Ý trong phòng khách nhà dì dượng.

Khương Nguyện đang xung quanh, dì dượng rót hai ly , bắt đầu than vãn cuộc sống của khó khăn đến mức nào, nào là cả nhà chen chúc cãi vã suốt ngày, hỏi thăm cuộc sống của Khương Nguyện, ánh mắt đầy vẻ tinh ranh.

Khương Nguyện : “Dì dượng, đến để đòi nhà.”

Dì dượng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, than nghèo nữa, bắt đầu giục cưới: “Cháu năm nay hai mươi hai ? Có bạn trai ? Dì một bạn, con trai nhà họ...”

Khương Nguyện cắt ngang lời luyên thuyên của bà : “Dì dượng, đến tìm vài chuyện hỏi, phiền dì gọi điện hỏi xem bao giờ về.”

Sắc mặt dì dượng khó coi, nhưng vẫn gọi điện.

Chưa đầy nửa tiếng, của Khương Nguyện về đến.

Tống Sơ Ý thấy vẻ ngoài của , theo bản năng sang mặt Khương Nguyện, cháu hề nét giống nào.

Cậu về đến trầm giọng chất vấn: “Cô đến làm gì? Chúng cắt đứt quan hệ từ lâu , nơi chào đón cô, mau !”

Khương Nguyện nhàn nhạt : “Tôi khuyên nên khách sáo với một chút, căn nhà ở thành phố của các vẫn còn ghi tên , theo quyền thừa kế thì thừa kế thứ nhất.”

Sắc mặt đổi, đang định nổi giận thì dì dượng kéo : “Nguyện Nguyện khó khăn lắm mới về một chuyến, làm gì , con bé đến cướp nhà, khách sáo với nó một chút, đều là nhà, cứ làm như kẻ thù .”

Cậu hừ lạnh một tiếng, tự xuống ghế sofa: “Nói , về làm gì? Cô làm thiên kim tiểu thư của cô , , đuổi ?”

Khương Nguyện vẻ mặt lạnh lùng: “Thận của bán bao nhiêu tiền?”

Cơ mặt co giật mạnh, đồng tử co rút , bên dì dượng hoảng loạn làm đổ ấm nước.

Nhìn thấy phản ứng của họ, Khương Nguyện còn gì hiểu?

kìm cảm xúc nữa, dậy túm lấy cổ áo , trầm giọng chất vấn: “Các thiếu tiền đến mức đó ? Đó là em gái của ! Dù bà là con nuôi, nhưng những năm đó bà bao giờ với các ...”

Dì dượng hoảng hốt nhào tới: “Cô làm gì ? Cô buông ! Mẹ cô do chúng hại chết, bọn họ ép chúng ký tên, chúng làm !”

Tống Sơ Ý cũng tiến lên can ngăn, mấy trưởng thành xô đẩy , đứa trẻ ba tuổi bên cạnh sợ hãi ré lên.

Cậu quát: “Đủ !”

Khương Nguyện nhanh chóng nắm bắt thông tin trong lời của dì dượng: “Bọn họ? Bọn họ là ai?”

“Cô ngoài cho , nơi chào đón cô!” Cậu đột nhiên tức giận đẩy Khương Nguyện ngoài, Tống Sơ Ý bực bội : “Ông làm gì ? Đừng động tay động chân cảnh cáo ông, các buôn bán nội tạng là phạm pháp, nếu còn như sẽ báo cảnh sát!”

lấy điện thoại làm bộ báo cảnh sát, dì dượng gào lên trong tuyệt vọng: “Đừng báo cảnh sát! Tôi sẽ hết, tuyệt đối báo cảnh sát!”

“Câm miệng!” Cậu đầu quát.

Dì dượng lau nước mắt : “Lão Hứa, con bé lớn , đừng giấu nó nữa, nó quyền sự thật.”

Khương Nguyện trong lòng hồi hộp, luôn cảm thấy bí mật gì đó sắp phơi bày.

chằm chằm Hứa Mãn Ngân, sắc mặt ông âm trầm đáng sợ, xem vẫn đuổi Khương Nguyện .

Khương Nguyện : “Cậu, nghĩ cho kỹ , điều tra đến đây, sẽ dễ dàng bỏ cuộc. Nếu hôm nay câu trả lời , chỉ thể báo cảnh sát thôi. Chị họ và họ bây giờ đều là công chức ? Vì nể tình các của , chỉ cần các thành thật , thể truy cứu, nhưng nếu các , thì đừng trách trở mặt vô tình!”

từng câu từng chữ đanh thép!

Cứ giằng co như một hai phút, Hứa Mãn Ngân nghiến răng, : “Ra ngoài chuyện.”

Khương Nguyện và Tống Sơ Ý , theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/toi-chap-nhan-sap-xep-nhung-anh-lai-khoc-khuong-nguyen-tuong-tram-chau-ehml/chuong-129-may-man-song-sot.html.]

Ba cùng tìm một quán tính riêng tư cao gần đó, phòng riêng, Hứa Mãn Ngân liền lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Khương Nguyện: “Đây là tiền bồi thường mà bệnh viện đưa cho cô, và ba trăm ngàn của gia đình .”

Khương Nguyện nhận, mắt đỏ hoe chằm chằm Hứa Mãn Ngân.

Ông tránh ánh mắt cô, tuyệt vọng xuống ghế: “Mẹ cô sớm sẽ chết, vụ tai nạn đó xảy , xe cấp cứu cùng bà , là bà cứu , tự nguyện đồng ý hiến nội tạng bồi thường.”

Khương Nguyện còn tưởng nhầm: “Cậu bậy!”

“Lúc cô còn học, cô , cô vốn mắc bệnh trầm cảm, thời gian đó, luôn đến nhà quấy rối bà , tạt m.á.u chó cửa nhà. Đôi khi đường cũng khác vô cớ mắng chửi, mắng bà là kẻ thứ ba phá hoại gia đình khác.” Nhớ chuyện cũ, mặt Hứa Mãn Ngân đầy vẻ căm hận, ngay cả ánh mắt Khương Nguyện cũng tràn ngập sự căm thù tận xương tủy.

“Những chuyện đều là do cha của cô gây , ông quản nửa của , quản vợ , để bà đến quấy rối cô.”

Khương Nguyện vốn tưởng rằng cô cũng là nạn nhân của việc buôn bán nội tạng sống, ngờ sự thật là như .

Hứa Mãn Ngân luôn thích cô, thậm chí là hận cô, cho nên khi Khương Minh Viễn đón cô về, ông chút thương tiếc đuổi cô khỏi nhà.

Lúc cô còn sống, cũng ít khi đến thăm, mối quan hệ giữa họ thiết, cô đương nhiên nghĩ rằng, ông cô cũng mối quan hệ tệ.

những chuyện ông , cô .

Hứa Mãn Ngân nghiến răng nghiến lợi : “Cô cô c.h.ế.t thế nào ? Không liên quan đến bệnh viện, bà Khương Minh Viễn và vợ ông hại chết! Là phụ nữ đó chịu buông tha cô, lên kế hoạch một vụ tai nạn xe, khi cô chết, Khương Minh Viễn và phụ nữ đó phái đến đe dọa quấy rối chúng , bắt chúng giữ bí mật cho cô, nếu sẽ để cô và cô cùng gặp ‘tai nạn’ mà chết, còn g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà chúng .”

“Khương Nguyện, tại về? Trong cô chảy dòng m.á.u dơ bẩn của nhà họ Khương, cô thuộc về nhà họ Khương, nhà họ Hứa chúng căn bản chào đón cô! Nếu cô, căn bản sẽ đồng ý ký cái thỏa thuận quái quỷ đó, nhà họ Khương các đấu đá thế nào thì đấu, sống c.h.ế.t liên quan gì đến chúng .”

khi cô chết, điều bà lo lắng nhất là cô, dặn dò chăm sóc cho cô, thể làm gì ? Đều là vì cô, cô mới sống khó khăn như ...”

“Ông đừng đổ cho nạn nhân, bộ chuyện liên quan gì đến Nhiễm Nhiễm!” Tống Sơ Ý thấy sắc mặt Khương Nguyện trắng bệch, rõ ràng là vô cùng sốc, theo bản năng bênh vực.

Hứa Mãn Ngân để ý đến cô , ném cho Khương Nguyện một chiếc chìa khóa, tự rời .

Trước khi , ông dừng ở cửa, đầu : “Căn nhà ở thành phố ai ở, cô thì cứ lấy, thì bán , ai thèm để ý chút tài sản đó. Khương Nguyện, cô đừng nữa.”

Khương Nguyện đầu , cô sững sờ chiếc chìa khóa mặt, một trụ cột nào đó trong lòng dường như đổ sụp ngay lập tức.

Tống Sơ Ý bên cạnh chút bối rối, cô an ủi khác thế nào, thêm việc bí mật của Khương Nguyện, cô luôn cảm thấy ngại ngùng.

“Khương Nguyện, chị... nếu chị thì cứ , ở đây ai thấy .”

Khương Nguyện bình thường dễ rơi nước mắt khi lấy lòng thương hại của khác, nhưng lúc mắt cô cay xè, sưng tấy, cô thể .

Sự thật như một con dao, đ.â.m thẳng tim cô, khiến cô trở tay kịp.

Rất lâu , cô nhặt chiếc chìa khóa Hứa Mãn Ngân ném cho, đưa Tống Sơ Ý đến căn nhà ở thành phố.

Căn nhà đó đây là nơi Khương Nguyện và cùng sống, nhiều năm trôi qua, thứ vẫn giữ nguyên như cũ, khắp nơi đều dọn dẹp sạch sẽ.

Nếu trong khí vẫn còn vương vấn mùi nước tẩy rửa, cô thậm chí còn ảo giác, như thể một giấc mộng lớn, cô từng rời khỏi nơi .

đồ đạc mục nát, cả căn nhà lạnh lẽo, mặc dù dọn dẹp , nhưng vẫn thể đổi sự thật là lâu ở.

Ban đầu cô còn giữ vài phần nghi ngờ, thấy căn nhà giữ gìn như , tia nghi ngờ cuối cùng của cô cũng tan biến.

“Hóa là em trách nhầm họ .” Cô trong phòng khách, bóng cây ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.

Năm đó cô vì cái c.h.ế.t của , mà trở mặt thành thù với gia đình , đó, chính là Khương Minh Viễn đón cô về nhà.

bao giờ nghĩ rằng, những chiêu trò Bùi Thấm dùng lên cô, nếm trải từ lâu .

Chỉ là cô may mắn, mạng lớn, cũng thể là Bùi Thấm dám g.i.ế.c cô mí mắt Khương Minh Viễn, cho nên, cô mới may mắn sống sót.

________________________________________

Loading...