Thái Tiểu Huệ đang  chăm chú, thì một cái đầu to chợt thò đến  mặt cô.
"Ngươi đang làm cái quái gì ở đây thế? Gọi mãi mà chẳng thèm trả lời?"
"Ha!!!" Thái Tiểu Huệ giật b.ắ.n  kêu lên.
"Ai đó?"
Hai  đang  chuyện trong ngõ lập tức cảnh giác.
Kiều Kiến Quốc tròn mắt , đôi mắt sáng nhưng ngây ngô, "Ai cơ?"
Nói ,  cố rướn cổ để   trong ngõ.
Lúc  chạy trốn   kịp nữa, Thái Tiểu Huệ vội ôm lấy cổ , rít lên giọng điệu, "Anh đừng   nữa! Nếu     thấy thì em còn mặt mũi nào mà sống nữa?"
"Cái gì cơ?" Kiều Kiến Quốc  Thái Tiểu Huệ kéo cổ xuống, cằm tì lên vai cô, cả  cứng đờ  như một xác chết.
Tống đại tỷ thò đầu  liếc ,   với  Tần đang căng thẳng: "Không  , một cặp uyên ương trốn hẹn đấy mà."
Anh Tần   ở  thêm, "Được ,   đây. Cô nhớ   lời  với chồng cô, dạo gần đây đừng  tìm  nữa."
"Ơi ơi, đợi ."
Tống đại tỷ chạy theo hai bước, túm lấy tay áo  Tần, "Vậy chứ em về   bây giờ?"
Anh Tần  đầu , thấy cặp uyên ương  đang  về phía  , vội vã giũ tay áo, "Cô    thì ."
Tống đại tỷ  theo bóng lưng kẻ rời , giậm chân một cái, "Phụt! Đồ vô liêm sỉ! Cho ăn lễ bao nhiêu là uổng công!"
Nói xong, bà  cũng  dám ở  lâu, liếc mắt  trái   cúi đầu  về phía đầu .
Thái Tiểu Huệ thấy , lôi ngay Kiều Kiến Quốc  theo, "Đi nhanh lên!"
"Làm cái gì thế?" Kiều Kiến Quốc vẫn còn đang mù mờ.
Thái Tiểu Huệ trợn mắt, "Ít  nhảm ! Em là ân nhân cứu mạng của  đấy, cái mạng  của  là của em. Giờ chính là lúc  báo đáp em. Anh là đàn ông mà, lát nữa  chuyện gì thì nhớ  bảo vệ em,  ?"
Kiều Kiến Quốc  linh cảm chẳng lành, nhưng Thái Tiểu Huệ cứ ghì chặt lấy  kéo , khiến  càng thêm rối trí.
Phía , Tống đại tỷ khựng bước , ánh mắt liếc về phía , khóe miệng nhếch lên một nụ  chế nhạo,  nhanh chóng  bình tĩnh bước tiếp, rảo bước nhanh về phía .
"Nhanh lên, lề mề thế!" Thái Tiểu Huệ kéo Kiều Kiến Quốc tiếp tục đuổi theo.
"Ơ,   ?" Đi xuyên qua một ngõ hẻm vắng vẻ,  một khúc cua, Thái Tiểu Huệ  con ngõ vắng tanh tự .
"Tiểu đồng chí, đang tìm chúng  ?" Tống đại tỷ dẫn theo hai gã đàn ông lực lưỡng bước  từ trong ngõ, áp sát Thái Tiểu Huệ và Kiều Kiến Quốc ở giữa, một  một .
"Hừ, lúc nãy   thấy hai  các ngươi  đúng ,  ngờ thật sự  vấn đề."
Tống đại tỷ lạnh lùng  một tiếng,  hiệu cho gã đàn ông phía , "Bắt lấy, tra hỏi kỹ xem là chuyện gì."
Còn  đợi đối phương  tay, Thái Tiểu Huệ  vung ngay cái bình nước lên tấn công .
Đối phương   là Kiều Kiến Quốc, họ chỉ nghiêng đầu né  cái bình nước,  một tay  túm lấy Thái Tiểu Huệ.
Kiều Kiến Quốc  nãy còn  hiểu chuyện gì xảy ,   Thái Tiểu Huệ lôi  chạy. Giờ thấy  gặp mặt  đánh ,  càng ngớ  .
Nhìn thấy một gã trong bọn họ  tiến về phía ,  vội vàng giơ hai tay đầu hàng, "Đừng  đây,  liên quan gì đến ..."
"BỐP!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-236-kieu-kien-quoc-bi-don.html.]
Kiều Kiến Quốc còn   hết lời, một quyền  đ.ấ.m thẳng  mặt .
"Ái chà! Đau c.h.ế.t  ! Các      ? Đánh  làm cái gì ? Tôi   chuyện gì cả...."
Kiều Kiến Quốc  đau  sốt ruột, ôm mặt dựa  tường.
Gã đàn ông   thèm  giải thích, đá một cước  bụng Kiều Kiến Quốc, "Nói , các  là ai?"
Kiều Kiến Quốc  trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh,  mới đỡ chút. Nhất cước  khiến  tưởng như  bước lên cầu Nại Hà.
Sau tiếng kêu thảm thiết như heo  g.i.ế.c là tiếng thở hổn hển nặng nề.
"Hự, hự..."
Ở phía bên , Thái Tiểu Huệ đang cầm bình nước vung loạn xạ, đối phương tạm thời  làm gì  cô. Quay đầu  , Kiều Kiến Quốc  ôm bụng  xổm  đất, mất nửa phần hồn.
"Đồ vô dụng! Lên , thịt  !" Thái Tiểu Huệ  vung bình nước  hét về phía Kiều Kiến Quốc.
Thấy gã  sắp  tay  nữa, Kiều Kiến Quốc cũng nổi cáu, "Địt  mày! Ông c.h.ế.t với mày đây..."
Kiều Kiến Quốc cúi đầu xông tới, dùng đầu húc mạnh  bụng gã ,  chính    bật ngược trở , lảo đảo lùi hai bước, lưng chạm  tường,  định hình      chạy.
  chạy  hai bước,   gã  túm lấy cổ áo phía  lôi .
"Thằng khốn! Dám động  lão tử."
Gã  lôi mạnh Kiều Kiến Quốc về, tát một cái khiến  xoay tròn tại chỗ.
Sau khi  ăn một tát một đá nữa, Kiều Kiến Quốc ôm đầu chui vụt, trốn thẳng  phía  m.ô.n.g Thái Tiểu Huệ.
Hắn dùng hai tay kéo chặt quần áo ở eo Thái Tiểu Huệ, đầu giấu  m.ô.n.g cô,  trốn  chửi.
"Địt  chúng mày! Tao  giải thích  mà! Tao còn đéo  là chuyện gì nữa! Chúng mày  điên ? Thấy  là đánh? Chúng mày quen tao ? Tao  quen chúng mày ?"
Chửi xong đối phương,  còn hét với Thái Tiểu Huệ đang  ngừng vung bình nước: "Mẹ kiếp, rốt cuộc ngươi theo họ để làm cái gì ? Tao còn  hiểu chuyện gì   họ túm lấy đánh cho một trận. Nếu ngươi quen họ, thì  với họ một tiếng  chứ! Tao với ngươi cũng đéo  thế nào, đánh tao làm cái đéo gì ?"
Thái Tiểu Huệ tức điên , cô  từng thấy  đàn ông nào hèn nhát như Kiều Kiến Quốc, đánh  mà trốn  m.ô.n.g đàn bà, đúng là làm mờ mắt cô, "Đồ phế vật! Ra nhanh lên! Anh  với em thì là cùng phe với em, giải thích cái nỗi gì?"
Kiều Kiến Quốc rướn cổ gào lên: "Tao  với mày cái con khỉ! Rõ ràng là mày tự kéo tao đến đây!"
Thái Tiểu Huệ hai tay mỏi nhừ, dùng m.ô.n.g đẩy mạnh  , đập thẳng  mặt Kiều Kiến Quốc, "Ra đỡ hộ một chút mau!"
Kiều Kiến Quốc bỏ luôn mặt mũi, co   trốn tiếp  m.ô.n.g Thái Tiểu Huệ, "Tao  ! Bọn họ  là  mấy thằng lưu manh vô học. Tao  chắc   đánh. Tao  . Mày giỏi thì mày lên. Tao là   học, tao  đánh ."
Hắn  mới giành giật  mạng sống trở về,   liều . Biết thời thế mới là   hùng. Có liên quan gì đến  chứ?
Thái Tiểu Huệ  hôm nay chắc chắn  chiếm  gì , ném cái bình nước trong tay , tay còn  túm lấy Kiều Kiến Quốc đang núp phía  đẩy mạnh về phía ,    bỏ chạy.
"A a a a a a~" Kiều Kiến Quốc  kéo  đẩy mạnh, cả  trong tư thế  xổm nửa vời, hai tay giơ qua đầu làm động tác như bơi nước, xông về phía .
Bị   túm cổ áo lôi dậy,   theo bóng lưng đang bỏ chạy của Thái Tiểu Huệ với vẻ mặt đau khổ, gào lên: "Tao tin là tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày bây giờ!!!"
Đáp   là một quyền đấm.
Ba phút , Kiều Kiến Quốc  đánh thành một con heo sề, mắt thâm tím, mũi chảy máu,  ba   mặt.
"Chúng ... làm    đạo lý,  phẩm chất. Có lý  khắp thiên hạ. Bạo lực  thể giải quyết  vấn đề gì cả..."
Gã đàn ông  đá một cước khiến Kiều Kiến Quốc ngã nhào, "Nói , theo chúng  để làm gì?"