“Bố van con, con ngoan ngoãn  lời một chút …”
Tề Lý  bố  mất kiểm soát, sợ hãi  dám hờn dỗi nữa.
Bà cụ Tề  ở cửa  thấy cảnh tượng , vội chạy đến kéo Tề Lý  nhà, lời   miệng  chút khách khí: “Mày  bức c.h.ế.t bố mày ? Mày còn chê  mày hại bố mày  đủ thảm ?”
Nhà họ Tề rốt cuộc thiếu nợ hai  con các  cái gì? Từng đứa từng đứa đến hại chúng  như …”
Những lời mắng chửi  đó của bà nội, cô    nhớ nữa, đại khái cũng chỉ là những lời cô Tề lặp  lặp  mắng chửi mà thôi.
Cô   bao giờ dỗi đòi bố đưa   nữa.
Cú quỳ đó của bố,  quỳ đứt dũng khí  chạy trốn tự cứu lấy  của cô.
Quỳ khiến cô đêm  thể ngủ, đau khổ khôn nguôi, khiến cô nhiều  tỉnh giấc giữa đêm vì hối hận, ăn năn.
Thậm chí mỗi  cô Tề  bố nên đưa cô , Tề Lý đều lo lắng sợ hãi vô cùng.
Cô sợ bố quỳ  mặt , tự tát  mặt , van xin cô ngoan ngoãn  lời.
Cô càng trở nên nhút nhát, thận trọng hơn, ở nhà  dám  chuyện,  dám phát  tiếng động, cũng  dám gắp thức ăn.
Nhà nấu bánh chẻ, cô   ăn, cô    phần của , nên nhân lúc Tề Tú Phân  lưng  bếp, cảnh giác theo dõi bóng lưng cô ,  nhanh tay chộp lấy một cái bỏ  miệng,  kịp nóng,  kịp nhai, hai giây  nuốt chửng.
 vì cái bánh chẻ , cô   tát một cái, còn hại  cô  lôi  mắng chửi, cô  hối hận  thôi,    tham ăn đến thế?
Cô cũng  dám động  bất cứ thứ gì trong nhà, bởi vì chỉ cần sơ ý một chút, Tề Tú Phân sẽ lôi chuyện cũ của  , cô   vì bản  mà khiến  c.h.ế.t  vẫn  mắng, cũng    Tề Tú Phân làm nhục.
Đôi khi cô cũng nghĩ, một  sống rốt cuộc là để làm gì?
Nghe   ,  đời là  ma quỷ, nếu cô chết,    thể biến thành ma ,  thể gặp   .
Nếu cô biến thành ma, cô nhất định  hù c.h.ế.t Tề Tú Phân.
Chắc là   ma , nếu ,  thấy Tề Tú Phân bắt nạt  như , lẽ    hù c.h.ế.t cô  .
Kiều Giang Tâm kéo xe đẩy chở rau trong ngày  ngang qua trường Trung học Toàn Minh,  thấy Tề Lý đang  xổm ở cửa.
Cô đẩy xe đẩy về phía đối phương, trong lòng cố ý,  tình cờ cọ  Tề Lý.
“Xin ,   cố ý.” Kiều Giang Tâm vẻ mặt áy náy.
Tề Lý thờ ơ gật đầu, thu đôi chân thò ngón  trong góc tường.
Kiều Giang Tâm  ống quần của đối phương ngắn hẳn  một đoạn,   đôi bàn chân nhỏ xíu  lạnh nứt nẻ đóng vảy, trong lòng bỗng mềm .
Kiếp , cô quen A Lý là  ba năm , trong ấn tượng, cô  luôn trầm lặng,  ít , chỉ khi ở cùng với Kiều Giang Tâm, mới thỉnh thoảng chủ động  vài câu.
“Bây giờ  là giờ học ,  em  ?” Kiều Giang Tâm hỏi khẽ.
Tề Lý cúi đầu  .
Kiều Giang Tâm kiên nhẫn : “Vào ,  thì    thầy cô giảng bài ,   học vấn    xã hội sẽ  khó khăn,  đây chị   học còn   cơ hội, chỉ học xong ba quyển sách, tức là học xong lớp hai tập một là về nhà .”
Tề Lý ngẩng đầu liếc  Kiều Giang Tâm, trong mắt mang vẻ tê dại, khuôn mặt vàng bệch  chút biểu cảm.
Giọng  khô khàn, nhẹ đến mức suýt nữa Kiều Giang Tâm   thấy.
“Em căn bản    học,  xã hội khó khăn thế nào,  khó khăn như bây giờ …”
Kiều Giang Tâm sững sờ một chút.
Tề Lý nghiêng đầu,  về phía xa.
Thật  nhanh chóng lớn lên.
Tề Lý nghiêng đầu như , Kiều Giang Tâm mới  rõ vết thương  mặt cô, vết bầm tím  khuôn mặt vàng bệch gầy gò đó vô cùng chói mắt,  thể thấy   tay  dùng lực mạnh đến thế nào.
“Em, mặt em,  ?”
Tề Lý nhanh chóng kéo tóc che xuống, cúi đầu: “Không  gì.”
Kiều Giang Tâm  nắm tay cô, cô mang theo sự phòng  co   góc tường.
Kiều Giang Tâm đẩy xe đẩy .
Rất nhanh cô   ,  tay cầm một tuýp thuốc mỡ, còn  một túi giấy dầu, trong túi giấy dầu đựng bánh bao thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-200-co-co-the-dua-chau-di-tim-bo-chau-khong.html.]
Tề Lý   đất,  ngửa đầu  Kiều Giang Tâm đang cúi xuống bôi thuốc cho cô.
“Cô  gì?” Cô hỏi.
Kiều Giang Tâm nhét túi giấy dầu  lòng cô: “Cô   gì cả, cô ở quán ăn ‘Thực Lý Hương’ đối diện bệnh viện mới, cô tên là Kiều Giang Tâm, dù em  khó khăn gì, đều  thể tìm cô.”
Tề Lý ôm chặt túi giấy dầu  lòng: “Sao cô  đối  với em như .”
Kiều Giang Tâm xoa mái tóc ngắn khô xơ vàng hoe của cô: “Bởi vì em giống em gái cô.”
Ba ngày , Tề Lý tìm đến ‘Thực Lý Hương’.
Cô cẩn thận  Kiều Giang Tâm, dũng cảm hỏi: “Cô  , em  khó khăn gì đều  thể tìm cô, là thật ?”
Kiều Giang Tâm mỉm : “Em  gì? Chỉ cần cô làm .”
Tề Lý căng thẳng thăm dò: “Cô  thể, đưa em đến thị xã Lâm ? Em   tìm bố em.”
Nói xong, ánh mắt cô căng thẳng và bồn chồn  Kiều Giang Tâm, như bệnh nhân ung thư đang chờ bác sĩ tuyên án.
Kiều Giang Tâm gật đầu: “Được, chỉ cần em  địa chỉ.”
Tề Lý .
Tối đó, Cố Vân Châu hỏi Kiều Giang Tâm: “Em thật sự  đến thị xã Lâm?”
Kiều Giang Tâm  chút do dự: “Đi.”
Lưu Tân Nghiên tò mò hỏi: “Cô bé đó hôm nay là ai ?”
Kiều Giang Tâm  : “Là một   quan trọng với chị.”
Cô   kiếp  A Lý  trải qua những gì, cũng   vì  cô   bước  con đường đó.
Kiều Giang Tâm quen cô  nhiều năm như , A Lý  bao giờ nhắc đến quá khứ của , chỉ    còn  .
Cố Vân Châu  hỏi nữa, chỉ đề nghị: “Để Tân Nghiên  cùng em , cô   từng  xa.”
Kiều Giang Tâm từ chối.
Lại ba ngày , cô dẫn Tề Lý  bốn tiếng tàu hỏa,  đổi hai chuyến xe khách, tìm đến nơi làm việc của Tề Hải Thanh mà Tề Lý .
Lúc  đang là giờ nghỉ trưa, ở cổng công trường tồi tàn, mấy công nhân lem nhem  bên cạnh đánh bài.
Tề Lý gồng  bước tới: “Chú ơi, cháu chào các chú, xin hỏi Tề Hải Thanh  làm ở đây  ạ?”
“Tề Hải Thanh? Không quen , mấy    ?”
Một công nhân nghĩ một lúc, hướng về mấy  khác hỏi.
Một  khác nghĩ một chút: “Cháu  là lão Tề ở huyện Ninh?”
Tề Lý gật đầu: “Vâng, huyện Ninh ạ.”
“Ồ, thì  là  đó, đúng là làm ở đây, cháu   trong, đến lán trong công trường tìm quản lý Tề là .”
Tề Lý liếc  hướng   chỉ, cảm ơn họ,  chạy về phía Kiều Giang Tâm.
“Tìm thấy , họ  bố cháu ở trong đó.”
Hai  định  , thì  thấy mấy công nhân đánh bài bàn tán.
“Lúc nãy mày  lão Tề là  đó là ý gì ?”
Tề Lý vô ý dừng bước.
Người đàn ông  xếp bài  : “Chẳng  là  đó ? Cả năm suốt tháng giữ chặt công trường, đuổi cũng  , chỉ vì  làm đủ ngày cuối tháng  thể nhận thưởng 2 đồng.”
“Lần  ăn cơm thừa viêm  dày ruột đau lăn lộn còn  chịu xin nghỉ  bệnh viện, cố chịu đựng đến tan làm mới  mua thuốc, chỉ sợ mất 2 đồng tiền thưởng đó, mày     đó .”
“Trong  nhiều  ở đơn vị chúng , cũng chỉ    là năm nào cũng  làm đủ ngày.”
“Quan trọng là   còn  hút thuốc,  uống rượu,  đánh bài, ăn một bữa ở căng tin còn để  chút cơm thừa làm bữa thứ hai, mỗi tháng từ kẽ răng cũng tiết kiệm   ít.”
“Ồ ồ ồ, tao nhớ  , mày  là lão Tề áo công nhân đó  ?”