NGOẠI TRUYỆN 4 – EM “CẤM”, ANH VẪN “ĂN”
Hai tháng sinh con đầu lòng.
Tống Duy Phong – đàn ông từng một tuần “ăn vợ” năm – giờ chỉ ôm gối cạnh mỗi đêm, vợ đang bận cho con b.ú mà nuốt nước bọt liên tục.
Khả Hân thì vui tươi, xinh hơn cả sinh. cô vẫn “cấm vận”, viện lý do:
“Con đủ tháng, em hồi phục. Cấm tiệt nhé.”
Anh gật. trong lòng thì...
“Hồi phục gì 2 tháng ? Anh thấy em còn đầy sức,
thậm chí mỗi em cúi xuống bế con là kéo em ngửa ghế sofa liền.”
Đến hôm nay, khi cả nhà đang chuẩn về quê nội chơi, cô nhờ nhà kho tìm đồ chơi cũ của bé.
Anh .
Rồi cô cũng theo vì lo tìm .
Cánh cửa khép . Không gian nhỏ, kín. Mùi gỗ và ánh đèn vàng.
Anh , cô – mắt đỏ hoe.
“Em nhớ lấy đúng món đồ gấu đó cho bé nha—”
“Không. Anh nhớ em.”
Cô kịp phản ứng, đẩy sát vách tường, hai tay giữ chặt đầu, môi ập xuống.
“Phong! Ở đây… kho mà…”
“Cấm bao lâu ?”
“Hai th—”
“Anh tính từng giờ. Em nghĩ là thánh ?”
Anh kéo váy cô lên, tay luồn trong, chạm đúng chỗ nhạy cảm – ướt.
Rất ướt.
“Cấm mà vẫn thế ? Em đùa đúng ?”
“Em… chỉ là…”
Anh thọc hai ngón tay sâu, day nhanh.
Cô rướn , đùi run lên, rên nhỏ.
“Cái tiếng … nhớ cả tháng đó.”
“Phong… ngoài …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tinh-yeu-set-danh/ngoai-truyen-4-em-cam-anh-van-an.html.]
“Kệ. Em rên càng nhỏ – càng to hơn.”
Anh kéo quần cô xuống tới đầu gối, tự mở quần .
“Không kịp. Anh luôn.”
“Kho… nệm…”
“Có em là đủ mềm .”
Anh đẩy một cú mạnh – cô rít lên:
“Ưm… trời ơi… mới sinh… nhẹ…”
“Anh nhịn hai tháng. Em nghĩ còn lý trí ?”
Anh giữ eo cô, thúc tới tấp – dừng, nghỉ.
Từng nhịp dồn dập vang trong kho, xen tiếng thở và tiếng rên đứt quãng.
“Ưm… sâu… quá… em chịu …”
“Em chịu … vì từ giờ ngày nào cũng đòi bù…”
Anh xoay cô , bế cô lên áp sát vách gỗ, đ.â.m từ lên.
Cô cắn môi, tay siết chặt vai :
“Nếu … c.h.ế.t em…”
“Anh nhận tội. khi nhận,
khiến em phát tiếng đến thứ ba .”
Anh thúc mạnh – một – hai – ba…
Cô gào lên nữa – sợ nghiện.
Cuối cùng, cả hai cùng run rẩy.
Anh giữ cô trong lòng, vùi đầu cổ cô:
“Anh xin . yêu em. Yêu đến phát điên khi chạm .”
Cô thở gấp, môi vẫn run:
“Chỉ thôi…”
Anh bật , hôn môi cô sâu:
“Anh rõ.
Nói to lên… nữa nhé.”