NGOẠI TRUYỆN 3 – TRÊN DU THUYỀN, DƯỚI PHÁO HOA, GIỮA EM
Một năm tròn ngày cưới.
Tống Duy Phong tổ chức tiệc linh đình, cũng chọn nhà hàng sang trọng.
Anh chỉ thuê một chiếc du thuyền riêng, chở Khả Hân giữa biển đêm, bầu trời lấp lánh.
“Lãng mạn quá… nhưng em thấy trống trơn đó nha.” – cô ôm vai , nghịch gió.
“Ừ. Vì thứ … là em trần truồng giữa khoang thuyền.”
“Anh đúng là…”
Cô kịp hết thì nhấc bổng lên, bế cabin phía trong.
Trên chiếc giường phủ lụa trắng, ánh nến lung linh, rượu vang rót sẵn.
“Anh điên thật .” – cô , nép n.g.ự.c .
“Điên vì em. Và đêm nay, điên đến tận cùng trong em.”
Anh bắt đầu hôn cô. Không vội. Không đói.
Mà say – say.
Từng nút áo cô gỡ , từng lớp da thịt lộ ánh đèn vàng.
Anh cúi xuống ngậm lấy n.g.ự.c cô, mút mạnh một bên, bóp bên còn như đang đánh dấu chủ quyền.
“Phong… từ từ …”
“Không từ từ. Em thuộc về , đêm nay, nguyên vẹn, che giấu gì hết.”
Anh kéo váy cô xuống, đôi môi trượt từ cổ xuống bụng, chôn mặt giữa hai chân cô – l.i.ế.m như uống rượu, như đang đói khát em đến phát cuồng.
“Ưm… a… Phong… chỗ đó…”
“Đã một năm, mà em vẫn ngọt như đầu.”
Anh dậy, kéo khóa quần. Cô chủ động dạng chân, mỉm :
“Đêm kỷ niệm, nên… cần dùng tay, đúng ?”
“Không. Anh sẽ dùng hết – tay, miệng, … và cả linh hồn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tinh-yeu-set-danh/ngoai-truyen-3-tren-du-thuyen-duoi-phao-hoa-giua-em.html.]
Anh đ.â.m mạnh một cú, cô bật ngửa, chân quấn lấy eo .
Mỗi cú thúc sâu đến tận cùng, vang tiếng dập nện giữa đêm biển tĩnh mịch.
lúc đó – bầu trời, pháo hoa b.ắ.n lên.
Ầm— ánh sáng đỏ hồng, phản chiếu lên thể họ – đang hoà .
“A… em …”
“Chưa. Còn pháo nổ hết… vẫn còn .”
Anh bế cô lên, để cô lên lan can phía mũi thuyền, phía là đại dương, phía là pháo hoa rực trời –
và giữa hai đùi cô… là , vẫn cắm sâu, vẫn thúc mạnh.
“Em yêu…” – Anh thì thầm bên tai.
“Nếu mỗi năm đều như đêm nay,
nguyện em ăn hết đời.”
Anh bế cô lên, để cô lên lan can phía mũi thuyền, phía là đại dương, phía là pháo hoa rực trời –
và giữa hai đùi cô… là , vẫn cắm sâu, vẫn thúc mạnh.
“Em yêu…” – Anh thì thầm bên tai.
“Nếu mỗi năm đều như đêm nay,
nguyện em ăn hết đời.”
Anh bế cô lên, để cô lên lan can phía mũi thuyền, phía là đại dương, phía là pháo hoa rực trời –
và giữa hai đùi cô… là , vẫn cắm sâu, vẫn thúc mạnh.
“Em yêu…” – Anh thì thầm bên tai.
“Nếu mỗi năm đều như đêm nay,
nguyện em ăn hết đời.”