NGOẠI TRUYỆN 1 – VẪN MUỐN ĂN EM MỖI ĐÊM
Một năm ngày cưới.
Tưởng rằng cưới về thì Khả Hân sẽ "nghỉ ngơi" chuỗi ngày Tống Duy Phong “hành” tơi tả từ bàn làm việc tới sofa, từ bồn tắm ban công. .
Anh chồng ... càng cưới càng sung.
Hôm nay là sinh nhật Khả Hân. Cô spa về thì thấy phòng khách tối om, chỉ ánh nến lập lòe, một chiếc bánh kem nhỏ ghi dòng chữ:
“Món quà hôm nay là... . Và tối nay, em ăn.”
“Phong… bày trò hả?”
“Không. Anh bày . Trên bàn . Dưới em.”
Anh kéo cô lên bàn ăn. Trong lúc cô còn lúng túng hiểu gì, thì… váy cô kéo cao, quần chip biến mất dấu vết.
“Khoan … khách còn về hết mà…”
“Vậy rên nhỏ .” – Anh thì thầm, cúi xuống, lưỡi lướt từ bụng sâu hơn, l.i.ế.m chậm, l.i.ế.m đều như đang khiêu khích.
“Ưm… Phong…”
“Ừ. Rên tên . Như mỗi đêm em vẫn gọi…”
Cô ngả , n.g.ự.c phập phồng. Anh hôn từ bụng lên ngực, ngậm lấy núm hồng đang run rẩy, mút day, khiến cô thở gấp.
“Em nghĩ cưới là sẽ nhường? Không. Anh càng em phát điên mỗi đêm,
để em nhớ – chồng em nghiện em cỡ nào.”
Anh xoay cô , đẩy nhẹ từ phía , bàn tay bóp eo, giữ nhịp thúc đều đều nhưng sâu tới tận đáy.
“A… Phong! Sâu… quá…”
“Không sâu thì em . Mà em … thì cam tâm.”
Bánh kem ăn thì tan chảy.
Rượu vang mở thì... cô rên như đang say.
Cả căn nhà ngập trong hương nến và tiếng va chạm da thịt nồng nàn.
“Mỗi đêm, đều ăn em.
Không vì đói – mà vì nghiện.”
“Vậy em… khi tăng 2 kí mỗi tuần mất…”
Anh khẽ, siết eo cô thêm một nữa, cúi xuống thì thầm:
“Anh nuôi. Em chỉ cần... rên miệng là .”
NGOẠI TRUYỆN 2 – ĐÊM VALENTINE DƯỚI BÀN ĂN NHÀ BA MẸ
Valentine năm nay, ba chồng bất ngờ gọi cả hai vợ chồng về ăn cơm.
Khả Hân chuẩn tinh thần cho một buổi tối đầm ấm, lịch sự và "an ".
Ai ngờ… chồng trai của cô thủ sẵn một kế hoạch… cực kỳ dơ mà cực kỳ dễ làm tim đập.
Bữa ăn diễn bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tinh-yeu-set-danh/ngoai-truyen-1-van-muon-an-em-moi-dem.html.]
Ba vui vẻ, chồng cô thì lịch sự gắp đồ ăn, trò chuyện khéo léo.
Chỉ điều…
Dưới gầm bàn, tay lén luồn giữa hai chân cô.
Khả Hân giật nảy, định né, nhưng nắm chặt đùi cô, ngón tay trượt thẳng lớp vải ren ướt mềm.
“Anh điên … đây là nhà ba …” – cô thì thào, mắt trợn lên.
“Em rên nhỏ thôi. Hoặc ngậm miệng bằng cách ngậm môi .” – Anh nhếch môi.
Ngón tay ấn nhẹ, miết dọc theo khe mềm, bất ngờ luồn trong quần lót, day vòng tròn đúng điểm nhạy cảm.
Cô siết c.h.ặ.t t.a.y mép bàn, giả vờ với chồng trong khi môi run lên:
“Mẹ… món canh ngon lắm ạ…”
“Con ăn nhiều nha. Gầy quá, chồng con nuôi ?” – hiền.
“Dạ… cũng … nuôi… nhưng… nhiều chỗ…”
Phong nhịn , đẩy ngón tay sâu hơn, chạm đúng điểm khiến cô suýt cắn trúng lưỡi.
Anh nghiêng qua hôn nhẹ lên má cô, thì thầm:
“Giờ mà em rên… là em sẽ con rể bà đang làm gì con gái bà bàn ăn đấy.”
“Phong… em ướt hết …”
“Tốt. Tối nay khỏi khởi động.”
Ngay khi bữa ăn kết thúc, Khả Hân kịp lên thì Phong ép cô xuống ghế, kéo váy cô cao lên tới eo.
“Phong! Anh định làm gì?! Ở đây là—”
“Bàn ăn chỉ dùng để ăn cơm.” – Anh thô bạo , cắm sâu cô ngay tại chỗ, bên gầm bàn.
Tiếng da thịt va thút thít.
Tiếng cô rên nghẹn trong cổ họng.
Và tiếng thì… sâu, đều, dứt khoát.
“Đừng rên. Rên là .”
“Ưm… làm nhẹ thôi…”
“Không nhẹ . Vì em còn ướt quá…”
Anh giữ cô lên đùi, để từng nhịp đẩy thọc sâu nhất.
Cô cắn tay , ráng bật tiếng.
Cuối cùng, khi cả hai run lên, cùng lúc, cô ngả đầu vai , thở dốc:
“Đồ điên… nếu …”
“Thì xin bà… vì dâu bà quá ngon.
Không ăn… c.h.ế.t mất.”