Ba ngày , Khả Hân chính thức nộp đơn xin nghỉ việc.
Tờ đơn đặt lên bàn tổng giám đốc với nội dung vỏn vẹn:
"Em cảm ơn vì yêu em. tình yêu cần xây dựng từ hai phía. Và niềm tin thể tồn tại nếu một mãi giấu diếm."
Không nước mắt. Không trách móc.
Chỉ là một lời chia tay … trưởng thành.
Tống Duy Phong im lặng tờ đơn, đặt bút ký. Không giữ . Không níu kéo. tay … siết chặt đến mức các đốt trắng bệch.
Anh tôn trọng lựa chọn của cô. lòng … rối tung như tơ vò.
…
Khả Hân rời khỏi Tống Thị, chuyển đến Đà Lạt – một thành phố nhỏ, yên bình và nhiều mưa. Cô xin làm vị trí điều phối chiến dịch ở một công ty truyền thông và nhỏ. Mức lương cao, điều kiện , nhưng ở đó… ai gọi cô là "bạn gái của sếp".
Cô thuê một căn homestay nhỏ sâu trong rừng thông, sáng làm việc, tối pha , sách, sống lặng lẽ – như từng là tiêu điểm scandal của truyền thông Sài Gòn.
… nỗi nhớ thì từng rời xa.
Cô vẫn lén mạng xem tin tức về Tống Thị. Vẫn những bài báo về tổng giám đốc lạnh lùng ít xuất hiện trở , vẫn giật mỗi khi điện thoại báo cuộc gọi lạ.
Chỉ là… gọi. Không một .
...
Một tháng trôi qua.
Buổi tối hôm , trời Đà Lạt mưa tầm tã. Khả Hân đang làm việc thì tiếng gõ cửa. Cô mở – là một cô gái trẻ lạ mặt, cầm một phong thư.
“Chị là Trần Khả Hân ạ?”
“Phải. Em là…?”
“Có nhờ em gửi cái . Dặn là: nếu chị nhận thì cứ để thư cửa sổ. Anh sẽ đợi đến khi nào chị chịu .”
Cô kịp hỏi thêm, cô gái xoay lưng mất trong màn mưa.
Khả Hân phong thư. Lồng n.g.ự.c thắt .
Nét chữ phong thư — là chữ của Tống Duy Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tinh-yeu-set-danh/chuong-16-roi-xa-mot-nguoi-khong-phai-vi-khong-con-yeu-ma-vi-can-tu-minh-dung-vung.html.]
**“Hân ,
Nếu một chọn lùi bước vì sợ hãi, mà vì đủ mạnh để bên yêu — thì em chính là như thế.
Anh tôn trọng điều đó.
Anh từng gọi…
Vì , nếu em vẫn còn giận, lời sẽ là vô nghĩa.
Và nếu em hết yêu, lời giải thích chỉ khiến em tổn thương thêm.
… nếu em lá thư , chứng tỏ em vẫn còn quan tâm.
Vậy thì… em thể cho một cơ hội, đến gặp em — để gì cả.
Chỉ cần… cửa sổ của em.
Mỗi đêm, cho đến khi em chịu mở lòng.
Anh đây. Từ hôm qua. Trong mưa.
Không mang dù. Không mang áo khoác.
Chỉ mang theo tình yêu… từng đổi.”**
Khả Hân run tay đặt lá thư xuống.
Cô lao cửa — mưa vẫn nặng hạt. Và đúng như lời thư…
Tống Duy Phong đang đó.
Ướt đẫm. Lặng lẽ. Nhìn về phía căn nhà, nơi cô bước .
Cô chạy đến, nắm lấy tay :
“Anh điên ? Đứng mưa suốt đêm?”
Anh chỉ mỉm , khàn giọng:
“Nếu em cho bước tim nữa, thì sẽ ngoài… cho đến khi tim em mở .”
Cô ôm chầm lấy .
Trong mưa. Trong lạnh. trong vòng tay — là ấm nhất.