TÌNH MỘT ĐÊM NHƯNG SAY CẢ ĐỜI
Tác giả: Mr.Bin
Chương 5: Cưới Giả Hôn Thật, Em Có Rớt Vai Diễn Không Vợ?
“Không rõ ? Cưới giả! Không váy cưới, rình rang, ... hôn môi!”
Tô Nhã trong phòng thử đồ, hét lên tấm rèm.
khi bước ngoài, phản đối như lật tung cả thế giới đang mặc... váy cưới ren trắng ôm sát, xẻ lưng táo bạo, cúp n.g.ự.c quyến rũ đến mức chính cô cũng đỏ mặt.
“Bộ váy ... quá gợi cảm…” – Cô lí nhí, kéo kéo mép váy, ánh mắt lén lút liếc Lục Hạo Thiên.
Anh thì khỏi , vest đen may đo ôm , cravat xám tro, cổ tay đeo đồng hồ sang trọng, bước sảnh cưới khiến hình.
“Giả thôi, nhớ ? Giả!” – Cô lặp lặp như tụng kinh, nhưng tim thì đập loạn trong lồng ngực.
ngay khoảnh khắc nắm tay dắt cô lên sân khấu, ánh đèn chiếu hai , tất cả như chậm … Cô tiếng trái tim đập rõ.
“Diệp Tô Nhã, em đồng ý… lấy , dù chỉ là trong một bản hợp đồng 6 tháng… nhưng là 6 tháng mà mong đợi nhất?” – Anh khẽ thì thầm tai cô, giọng trầm khàn như ma túy.
Cô .
“... Tôi đồng ý. đừng lén thêm điều khoản nào đó trong hợp đồng.” – Cô cắn môi.
Cả sảnh cưới vỗ tay rần rần, MC reo lên:
“Giờ là thời khắc quan trọng… CHÚ RỂ CÓ THỂ HÔN CÔ DÂU!”
Tô Nhã giật sang.
“Ê… hôn là trong hợp… ưm…”
Câu kịp dứt thì một nụ hôn nóng bỏng ập tới, khiến đầu óc cô trống rỗng. Môi mềm, vị bạc hà dịu nhẹ, nhưng động tác thì bá đạo thương tiếc.
Một nụ hôn thật – thật – hề trong kịch bản!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tinh-mot-dem-nhung-say-ca/chuong-5-cuoi-gia-nhung-hon-that-em-co-rot-vai-dien-khong-vo.html.]
Khán giả phía vỗ tay rần rần. Còn cô thì… mặt đỏ như trái gấc, mắt trợn tròn:
“Anh… chơi ăn gian!!”
“Vợ , cưới giả thì hôn thật mới công bằng.” – Anh nháy mắt.
Đêm tân hôn "giả"...
Căn phòng tràn ngập ánh nến thơm, giường phủ hoa hồng đỏ rực. Cô quanh, lắp bắp:
“Anh định làm gì?”
“Thực hiện điều khoản 11.” – Anh nghiêng đầu .
“Trong hợp đồng điều khoản 11!”
“Anh thêm . Tên là: ‘Nếu cô dâu chủ động liếc chú rể quá 3 thì ôm ngủ’.”
“Ai thèm liếc?!”
“Vậy em liếc bao nhiêu ?” – Anh tà mị, chậm rãi bước tới.
“5 , đếm kỹ lắm.”
“Lục Hạo Thiên! Đồ biến thái…”
Cô kịp dứt câu thì cả bế bổng, đặt lên giường nhẹ nhàng. Ánh mắt sâu như hút lấy bộ linh hồn cô.
“Ngủ thôi. Anh là ôm, làm gì ... nếu em … chủ động.”
“Tôi mà thèm?!!” – Cô quát, ... tự quấn chăn trùm từ đầu tới chân.
Anh bật , xuống bên cạnh, vòng tay lặng lẽ đặt lưng cô:
“Ngủ . Mơ … hoặc mơ thấy cũng .”