Sáng sớm hôm , nhận điện thoại của Bùi Luật.
Anh xin , "Đêm qua, là em đưa đến khách sạn ? Tôi... xin , làm gì em chứ?"
Tôi đảo mắt một vòng qua điện thoại, "Anh cho , cứ ôm hôn , còn gọi là 'bé yêu'..."
Bùi Luật bình tĩnh cắt ngang lời , "Tôi thể làm chuyện đó."
"Anh thể thì thể ?" Tôi "choàng" dậy, "Lần là ai đè lên giường cho ? Còn thể, thể thì đứa bé trong bụng từ ?"
Đầu dây bên truyền đến một im lặng dài.
Tôi tức đến phát điên, "Nói gì chứ!"
Bùi Luật im lặng lâu, thể tin nổi hỏi , "Đêm hôm đó chúng ... đứa bé thật sự là con của ?"
"..."
Tôi trực tiếp cúp máy.
Tự mà đoán !
Ăn cơm xong xuống lầu, mở cửa khu căn hộ thấy Bùi Luật.
Anh đang định bước , thấy thì lập tức nắm chặt vai , một cách vội vã, "Trần Hạ, cho , đứa bé con của ?"
Tôi ngẩng cằm, "Không ."
Bùi Luật toe toét, "Là con của ! Đêm hôm đó chúng thật sự..."
Giờ là lúc trong khu dân cư ít.
Tôi bụm miệng , kéo sang một bên.
"Anh cần mặt mũi thì còn cần đấy!"
Mắt Bùi Luật đỏ hoe, "Vậy là đêm hôm đó là thật ? Tôi còn tưởng... lúc tỉnh dậy thấy em, cứ tưởng là mơ."
Tôi khan, "Anh đúng là mơ thật đấy."
Bùi Luật ôm chầm lấy , sợ làm tổn thương đứa bé, vội vàng thả lỏng lực tay.
"Hạ Hạ, xin ."
Tôi còn tưởng gã là thừa nhận đứa bé là con cơ.
Hóa thật sự . Đáng đời ngốc c.h.ế.t .
Tôi bĩu môi, "Thôi , là rộng lượng, tha thứ cho một , chúng coi như hòa ."
Bùi Luật nhẹ nhàng buông , nước mắt tràn nơi đáy mắt .
"Không, là sai."
Nhìn cũng theo.
Nghĩ , nếu buổi họp lớp , kết cục của chúng ...
Vẫn sẽ ở bên .
Tôi , vì trong lòng chúng đều còn đối phương.
Tôi nắm tay Bùi Luật, giải thích lý do chia tay năm xưa cho .
Tôi tiếp: "Bố em suýt mất đôi chân vì em, lúc đó đầu óc em chỉ là tự trách, chỉ nghĩ đến bố. Em em nên giải thích bố em, nhưng bố em những năm nay luôn em thao túng tâm lý nên mới những lời tổn thương . Tóm , là em xử lý chuyện , Bùi Luật, em xin ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/chuong-7-het.html.]
Bùi Luật ôm , "Tất cả qua ."
Sau , sinh một bé gái. Tên là Noãn Noãn.
Sau khi hết thời gian ở cữ, lập tức công ty làm việc.
Không còn cách nào khác, hiện tại là trưởng phòng, vị trí vững.
Đứa bé Bùi Luật và bảo mẫu chăm sóc, cần đến .
Tôi thể thoải mái phát triển sự nghiệp.
Còn về Bùi Luật. Anh luôn tìm cách gây sự bất ngờ với .
Hôm đó tan ca, hẹn gặp ở Vịnh Trầm.
Tôi đến nơi. Từ xa thấy Bùi Luật một chiếc du thuyền.
Trên du thuyền còn một chữ "Hạ" lớn.
Đợi bước lên, những khác cũng xuất hiện.
Bố , , cùng với đồng nghiệp và bạn bè của .
Và cả gia đình, bạn bè, đồng nghiệp của Bùi Luật.
Dưới sự chứng kiến của , Bùi Luật quỳ một gối mặt , mở một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
Chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn lấp lánh ánh mặt trời.
Bùi Luật rưng rưng , "Vợ ơi, bây giờ em thể mặc áo cưới , nên lấy ?"
Nước mắt cũng rơi xuống. Tôi chìa tay .
Sau đó, và Bùi Luật tổ chức một đám cưới xa hoa.
Thực và Bùi Luật đăng ký kết hôn từ lâu, cũng dọn về ở chung.
Và dùng tiền lương những năm của để trả tiền mua một căn nhà.
Hiện tại bố và đang ở đó. Chỉ là hai giấy ly hôn, giờ chỉ là mối quan hệ bạn cùng nhà.
Mối quan hệ ngược khiến cả hai trở nên hòa thuận hơn.
Mẹ vẫn làm công việc dọn dẹp. Bố vẫn lái xe tải lớn.
Thời gian rảnh rỗi thì đến thăm cháu.
Mọi thứ đều thật bình yên, hài hòa.
Buổi tối, nép trong vòng tay Bùi Luật, kể cho chuyện thời thơ ấu của .
Bùi Luật ôm chặt lấy , lặng lẽ với rằng chuyện qua , hiện tại một gia đình hạnh phúc.
Noãn Noãn đột nhiên lên. Bùi Luật xuống giường bế Noãn Noãn lên, đặt con bé giữa hai chúng .
Tiếng của Noãn Noãn ngừng .
Bùi Luật gói tay và tay Noãn Noãn trong bàn tay lớn của , cúi xuống hôn lên trán .
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt rực rỡ.
Anh : "Trần Hạ, yêu em. Mãi mãi."
(Hết)