Tình cũ không rủ cũng tới - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:12:07
Lượt xem: 376

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện chia tay, thừa nhận . Chỉ trách hồi đó còn trẻ, hiểu chuyện, xử lý chuyện tình cảm. Cộng thêm tình hình gia đình ...

 

Tôi thở dài trong lòng, hé miệng: "Thật ..."

 

Bác sĩ mở cửa bước , ngắt lời . Bùi Luật một cái, dậy nhường chỗ bên giường.

 

Vị bác sĩ rõ ràng là mắt Bùi Luật, ánh mắt đầy sự trách móc. Trong lòng ông , Bùi Luật là một chồng và cha vô cùng đủ tư cách.

 

Bác sĩ nghiêm nghị : "May mà sảy thai nhưng tình trạng thai nhi định, chú ý. "Cô luôn nhớ rằng cô là phụ nữ mang thai."

 

Tôi dậy, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng , nhớ ."

 

"Cả nữa!" Bác sĩ sang Bùi Luật.

 

Bùi đại luật sư khựng , lập tức bước tới, ngoan ngoãn y như .

 

"Thưa bác sĩ, ông cứ ."

 

Bác sĩ vô cùng khách khí, mắng Bùi Luật một trận.

 

"Lần vợ cũng tự khám thai. "Mới mấy ngày, thương . Anh làm chồng như thế là đủ tư cách, ?

 

"Đặc biệt là ba tháng đầu, phụ nữ mang thai là đối tượng cần bảo vệ trọng điểm. Cho dù bận đến mấy, cũng để tâm, chăm sóc vợ cho ."

 

"..." Tôi mím môi, lén Bùi Luật.

 

Bùi Luật liên tục gật đầu, thái độ thành khẩn, thậm chí chút khiêm tốn: "Thưa bác sĩ, nhớ , cảm ơn ông."

 

Ngay cả Bùi Luật khi còn là sinh viên nghèo cũng từng như thế . Vì thành tích , là bảo bối của trường chúng , giáo viên và hiệu trưởng đều nể nang.

 

Bây giờ tùy tiện mắng mỏ một trận...

 

Tôi ho nhẹ một tiếng, cố gắng nén tiếng sắp bật .

 

Bác sĩ dặn dò thêm vài điều cần lưu ý . Bùi Luật tiễn bác sĩ cửa, liên tục lời cảm ơn.

 

Khi , thấy đang nhe răng , lườm một cái.

 

Tôi ngậm miệng .

 

Hất cằm lên.

 

Cố ý chọc tức : "Đâu bảo đến, là tự nguyện đến đây để mắng đấy chứ."

 

Bùi Luật dừng bên giường, từ cao.

 

Anh nhướng mày,

 

"Thật ? Bác sĩ dùng điện thoại của cô gọi cho . Ông mở miệng hỏi , 'Có là chồng của Trần Hạ '? Trần Hạ, tên ghi chú cô đặt cho là... Chồng?"

 

"..."

 

Tôi nuốt nước bọt.

 

Điện thoại của ?

 

Bùi Luật dường như thấu suy nghĩ của , dùng ánh mắt chỉ về phía cái bàn nhỏ cạnh giường bệnh.

 

"Điện thoại ở đó."

 

Anh dậy, đưa điện thoại cho .

 

"..."

 

Cái từ bao giờ trở nên trêu chọc như ?

 

Tôi mím môi, cứng cổ: "Tôi ghi chú là 'Bố đứa bé', quên sửa. Tôi sửa ngay đây." Tôi mở khóa, sửa ghi chú, một mạch thành, khí phách.

 

Lần nữa ngẩng đầu, đối diện gay gắt với ánh mắt sâu thẳm và bình tĩnh của Bùi Luật.

 

, sự bình tĩnh đáy mắt chỉ là vẻ ngoài. Thực chất bên trong là sóng ngầm cuộn trào.

 

Tôi đột nhiên thấy chột , chớp mắt, đánh trống lảng.

 

"Bố ?"

 

Bùi Luật bình tĩnh , nhàn nhạt : "Hai họ , đều về nhà ."

 

Nói xong bổ sung thêm một câu: "Mẹ cô vốn định ở chăm sóc cô, thấy đến thì bà mới ."

 

Tính cách thì hiểu.

 

hy vọng và Bùi Luật thể với , vì đứa bé. Giống như bà nhẫn nhịn bố suốt bao năm qua vì .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/chuong-3.html.]

 

"Tôi khi nào thể xuất viện?"

 

Bùi Luật: "Bất cứ lúc nào."

 

Tôi thực sự cảm thấy khó chịu chỗ nào, liền vén chăn .

 

"Vậy xuất viện ngay bây giờ."

 

Bùi Luật chặn : "Quan sát thêm một ngày nữa."

 

Vẻ mặt vẫn lạnh tanh, giọng điệu thì cộc lằn chẳng dễ chút nào. , chỉ là đang lo lắng cho .

 

Bùi Luật luôn luôn cố tỏ lạnh lùng nhưng ấm áp.

 

Tôi xuống nữa, khẽ , "Vậy lời ."

 

Bùi Luật: "..."

 

Tôi ở bệnh viện thêm một ngày nữa, khi chắc chắn cả và thai nhi đều , Bùi Luật mới làm thủ tục xuất viện cho .

 

Anh đưa về căn nhà thuê của .

 

Suốt quãng đường, cả hai chúng đều một lời nào.

 

Bùi Luật đưa về đến nhà luôn.

 

Trong lòng khó chịu.

 

Thế nhưng, nghĩ đến việc năm đó đòi chia tay gây tổn thương lớn đến thế nào cho Bùi Luật.

 

Tôi cảm thấy chẳng tư cách để buồn bã.

 

Hơn nửa tiếng , Bùi Luật .

 

Trong tay còn xách hai túi lớn. Hóa siêu thị mua thức ăn.

 

Lòng ngọt ngào, chắp tay lưng, bước bốn bước theo Bùi Luật bếp.

 

"Luật sư Bùi, định nấu cơm cho đó hả?"

 

Bùi Luật cất hết nguyên liệu tủ lạnh, lạnh lùng liếc một cái.

 

Không gì, đẩy khỏi bếp.

 

Tôi sô pha gửi tin nhắn WeChat cho .

 

【Mẹ và bố suy nghĩ kỹ về chuyện của hai ?】

 

Mẹ trả lời: 【Con nghĩ ly hôn ? ly hôn , một sống thế nào đây?】

 

【Mẹ cứ nghĩ con sẽ nuôi , nhưng giờ con mang thai, còn nuôi con, trở thành gánh nặng cho con.】

 

Lòng nghẹn , chuyện gia đình luôn là thứ khiến ghét bỏ nhất.

 

Tôi gõ tin nhắn với lực mạnh hơn, 【Mẹ cũng chỉ mới tới năm mươi tuổi, ngoài tìm chút việc làm tự nuôi sống bản ?】

 

Lần gửi tin nhắn thoại trực tiếp, giọng cả tiếng .

 

"Con dễ dàng quá, ngoài thì làm cái gì?"

 

Tôi cảm thấy thật bất lực. Tôi tựa lưng thành sô pha, hít sâu một , cố gắng giữ bình tĩnh.

 

"Mẹ, chỉ cần bước một bước, những con đường tiếp theo sẽ dễ hơn nhiều. Mẹ chuyển đến ở cùng con, bình thường cũng cần mua sắm gì, kiếm ít thì cũng tiết kiệm một chút."

 

Tôi gửi liên tiếp hai tin nhắn thoại.

 

như thế , câu trả lời dành cho là...

 

"Để xem bố con ."

 

Tôi đặt điện thoại sang một bên, dựa thành ghế, bất lực nhắm mắt .

 

Cho đến khi thấy giọng Bùi Luật.

 

"Qua đây ăn chút gì ."

 

Tôi dậy qua.

 

Bùi Luật làm hai món, đều là những món thích ăn.

 

Anh xới một bát cơm đặt mặt , im lặng một lát đột nhiên hỏi, "Sao thế?"

Loading...