Chương 3
Tôi ôm điện thoại, nhắm mắt cảm giác như còn thở nhưng cũng chỉ còn thoi thóp.
Chu Nhiên nhắn WeChat cho .
“Có bạn trai thì đừng làm mấy chuyện dễ gây hiểu lầm như .”
Tôi chần chờ một lát, trả lời: “Chia tay .”
Khung chat hiện chữ “đang nhập…” lâu.
Rốt cuộc im luôn.
Tôi chờ mấy mươi phút vẫn tin gì thêm.
Mệt, đặt điện thoại sang một bên và ngủ .
Sau mới , ba chữ của khiến Chu Nhiên thức trắng cả đêm.
…
Hôm thức dậy, điện thoại tin nhắn nào cả.
Tôi cũng chẳng để ý, cho Lạc Điều ăn uống xong thì ngoài làm.
Tôi và Tạ Hành làm cùng công ty, nên bước cửa thì chạm mặt.
Anh trông thần thái sảng khoái, thấy liền làm như thấy, đầu sang chỗ khác.
Bộ dạng , cứ như đang chờ tới dỗ dành .
Chúng cùng bước thang máy. Tới tận tầng 25 gần dừng , vẫn gì.
Cuối cùng Tạ Hành nhịn nổi.
Anh liếc mặt , giả vờ thản nhiên hỏi:
“Em mất ngủ ?”
Dưới mắt thâm quầng rõ rệt.
Quả thật là mất ngủ… vì Chu Nhiên.
Thấy gật đầu thừa nhận, khóe môi Tạ Hành cong lên đầy đắc ý.
“Chỉ là chia tay thôi mà, gì ghê gớm .”
Tôi chẳng buồn đáp, thẳng bước ngoài, mặc kệ tự đắc ý.
Buổi trưa, lấy nước trong phòng .
Tạ Hành đang tán gẫu với vài đồng nghiệp.
Có nhiệt tình chào :
“Chào chị dâu!”
Tôi định lên tiếng đính chính thì Tạ Hành chen :
“Đừng gọi bừa, bọn chia tay .”
“Chia tay?”
Mấy bất ngờ.
nhanh thì hiểu , ngầm .
Chúng chia tay suốt, chắc Tạ Hành cũng than thở chuyện với họ nhiều .
Vậy nên trong mắt họ, chẳng mấy chốc chúng sẽ hàn gắn với thôi.
chỉ thì , thực sự chẳng còn chút hứng thú nào với Tạ Hành nữa.
Tôi lấy nước xong bước ngoài, phía Tạ Hành vẫn đang vênh váo:
“Hứa Tư Ngữ, còn lạ gì em nữa. Ngoài mặt giả vờ kiên cường, lưng chẳng đến mức nào.”
“ mà cũng hết cách , ai bảo em cứ bám lấy quá chặt, bây giờ làm cũng để em tâm tính của thôi.”
Mấy thi khen trị bạn gái.
Tôi mà nghẹn lời.
là do chiều quá nên tự tin đến mức hoang tưởng.
…
Buổi tối bước khỏi cổng công ty, thì một chiếc Cayenne đen bóng dừng ngay mặt .
Tôi còn đang ngơ ngác thì cửa sổ ghế phụ hạ xuống.
Lộ gương mặt của Chu Nhiên.
Tôi suýt nữa trợn mắt rơi cả ngoài.
Anh chằm chằm lâu, mở miệng:
“Lên xe.”
“Đi ?”
“…Đưa em về nhà.”
Cho đến khi trong xe chạy và một đoạn, vẫn kịp hiểu chuyện gì đang xảy .
Bề ngoài cố tỏ bình tĩnh, nhưng ánh mắt liên tục liếc sang .
Hai năm gặp, đàn ông càng ngày càng điển trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tinh-cu-kho-dut/chuong-3.html.]
Ngũ quan cương trực đường nét xương mặt ưu việt, dáng thon dài cân đối.
Ánh mắt tự chủ mà dịch xuống, thấy vòng m.ô.n.g săn chắc và đôi chân cường tráng.
Còn cái hình dáng quá rõ ràng ở giữa nữa…
“Hứa Tư Ngữ.”
Chu Nhiên bỗng cất tiếng, khiến run lên.
“Hả?”
“Nhà em ở ?”
Lúc mới sực nhớ, còn địa chỉ.
Mở điện thoại bật định vị, chỉ khu dân cư màn hình:
“Ở đây.”
“Ừ.”
Sau đó là một đoạn im lặng kéo dài.
Tôi chẳng hiểu gì hết.
Chu Nhiên làm mà công ty ở ?
Tại xuất hiện ở đây, và vì đưa về?
Trong lòng đầy ắp nghi vấn, chẳng nên hỏi câu nào .
Mà Chu Nhiên thì suốt dọc đường im lìm, hệt như chỉ đang làm nhiệm vụ tài xế.
Cho đến khi xe dừng ở cổng khu chung cư, vẫn một lời.
Tôi khẽ cảm ơn, mở cửa xuống xe.
Chiếc xe lập tức lái .
Những ngày đó, ngày nào Chu Nhiên cũng đón tan làm.
Đón xong, đưa về, lặng lẽ rời .
Giống hệt như một tài xế riêng.
Cuối cùng nhịn nổi nữa, đến ngày thứ tư đường về rụt rè mở lời:
“Anh cần ngày nào cũng tới đón em , em tàu điện ngầm cũng tiện mà.”
Ánh mắt Chu Nhiên nghiêng sang .
Chỉ thoáng chốc, dời mắt :
“Tiện đường thôi.”
Tôi cạn lời.
Im lặng cho đến khi tới nơi, mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa xe bước xuống.
Bầu khí hôm nay ngột ngạt quá, chỉ chạy nhanh để thoát .
Vì vội, nên để ý chiếc xe điện ngay phía .
Đến khi phát hiện thì muộn, vội lùi một bước để tránh.
vì mất thăng bằng nên ngã xuống đất.
Đầu gối trầy xước, rớm máu.
Chiếc xe điện nghênh ngang phóng .
Sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tôi còn kịp đầu thì một vòng tay ôm bổng lên.
Ngẩng mắt, chạm ánh thoáng hoảng loạn của Chu Nhiên.
Anh khựng , trầm giọng hỏi:
“Ngoài đầu gối, còn chỗ nào thương ?”
Tôi lắc đầu.
Chu Nhiên mới thở phào, bế thẳng trong khu chung cư.
Tôi yêu cầu thả xuống, tự .
liền một ánh mắt sắc lẹm chặn ngang, chỉ đành im bặt.
Cứ thế chỉ đường cho bế về tận cửa nhà.
Vừa mở cửa, Lạc Điều phóng tới hớn hở chào đón.
Lạ một chỗ, hôm nay nó chẳng thèm để ý , cứ quấn lấy chân Chu Nhiên, dụi dụi, húc húc liên hồi.
Chu Nhiên đặt xuống giường:
“Có thuốc sát trùng ?”
Tôi chỉ hộp thuốc đặt tủ.
Anh lấy, Lạc Điều lon ton chạy theo như cái đuôi.
Tôi bật :
“Xem nó vẫn còn nhớ .”
Lạc Điều vốn là món quà Chu Nhiên tặng hồi chúng còn ở bên .
Trước khi Tạ Hành còn sống ở đây, Lạc Điều từng để tâm đến .