Sau hồi lâu liêu xiêu bước trong làn gió lạnh, Thi San khuỵu xuống ven đường, chẳng còn nổi nữa.
Đôi mắt đục ngầu vì quá nhiều cứ hướng về phía căn biệt thự dù rằng tầm khuất. Trông thấy chiếc ô tô bóng láng dừng ngay mặt, cô cũng chẳng buồn né .
- Cô Thi San, cô đây? Ban đêm một ngoài đường nguy hiểm lắm. – Tăng Thiện hỏi đẩy cửa bước xuống.
- Bác sĩ, là ? – Cô nhạt, hỏi một câu vô vị.
- Cô và Thắng Vũ cãi ?
- Chia tay , đuổi . Kết thúc .
Đôi mắt cô gian đen kịt, nơi ánh đèn cao áp chẳng thể soi rọi tới vì hàng cây rậm lá chắn ngang.
Ban nãy, cô nghĩ rằng sẽ đón taxi đến ở cùng Ngọc Vy nhưng nhớ cô bạn hẹn hò Thanh Phong và sẽ trở về nhà cùng trong nay mai nên là thôi.
Ngọc Vy chắc chắn bỏ rơi cô một và sẽ nán . Cô làm vật cản con đường hạnh phúc của bạn .
Hơn nữa, nếu Ngọc Vy sự tình thành nông nỗi là do cuộc gọi hôm đó thì cô sẽ day dứt trong cảm giác tội .
- Thi San, ở đây hoài , tạm thời cô về chung cư cùng nhé. Dù gì chúng cũng từng , từ từ sẽ giúp cô tìm cách giải quyết.
Vốn dĩ Thi San nhủ lòng nữa nhưng khi Tăng Thiện ngỏ ý giúp đỡ, cưu mang cô trong cảnh thì cô xúc động và nước mắt cũng tuôn trào.
Thấy cô gái gượng dậy một cách khó khăn vì tê chân, Tăng Thiện liền cúi xuống, bế bổng cô lên, đặt trong xe.
Hành lý của cô vỏn vẹn hai cái ba lô nhỏ xíu nên chất lên dãy ghế luôn lái xe đưa cô về khu chung cư cao cấp.
Chỗ ở cách khu biệt thự chỉ mười lăm phút chạy xe nên chẳng mấy chốc mà tới.
- Cô ở phòng nhé, đồ đạc trong nhà cứ sử dụng tự nhiên. Dù thì chủ yếu sống ở bệnh viện nên cô đừng ngại. – Tăng Thiện đẩy cửa phòng và đặt hai chiếc ba lô của cô trong.
- Cám ơn . Tôi chỉ ngủ tạm đêm nay thôi, mai sẽ . – Cô cúi đầu, khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tinh-ca/chuong-177-chia-doi-con-mo-1.html.]
- Đừng thế mà. Khi nào cô chỗ ở và công việc định thì hẵng . Đừng để khi cô bước khỏi nhà khiến áy náy.
Lời chân thành của bác sĩ khiến Thi San thể từ chối, cô khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý bên trong.
Chỉ chờ thế, Tăng Thiện liền lấy điện thoại nhắn tin cho Thắng Vũ, thông báo rằng đưa thương của nghệ sĩ về nhà an .
Bản Tăng Thiện cũng vô cùng khổ sở và dằn vặt khi nhận lời diễn xuất cùng Thắng Vũ nhưng cũng chỉ cách mới khiến nhẹ lòng và tiếp nhận điều trị.
Đàn ông ai chẳng mạnh khỏe để trở thành trụ cột gia đình, để bảo vệ và chăm sóc cho vợ con. Thế nhưng căn bệnh sẽ bào mòn Thắng Vũ từ bây giờ cho đến lúc lìa đời, hơn nữa, tỷ lệ di truyền của bệnh lý cao.
Anh sinh con để chúng chịu đau đớn như nhưng thể bắt Thi San từ bỏ thiên chức làm của một phụ nữ.
Khóe mi Tăng Thiện bỗng cay khi thấy dòng tin nhắn hồi đáp của Thắng Vũ, bảo mua gì đó cho Thi San ăn vì cô vẫn dùng bữa tối.
Phải yêu thương đến nhường nào thì mới để tâm đến những chuyện ăn uống vụn vặt của tình nhân.
Cất điện thoại túi, Tăng Thiện nhanh chóng rời khỏi căn hộ, thang máy xuống mua cho Thi San một tô bún bò gấp gáp trở lên, gõ cửa phòng. Hắn bây giờ nếu đưa cô hộp cơm thì cô sẽ nhai tới sáng vì nuốt trôi.
- Cô ăn tối hãy ngủ. Cho dẫu chuyện gì thì cũng nên nghĩ tới bản . Tôi sẽ khó để mà buồn nhưng cô hãy nghĩ đến đấng sinh thành và cố gắng nhé. – Tăng Thiện trao phần thức ăn cho cô, dịu dàng khuyên nhủ.
- Sao .. là ăn ? – Thi San tỏ ý nghi ngờ.
- À, ban nãy bụng cô sôi lên đấy. Cô là bác sĩ , chỉ dấu hiệu là đủ cho . – Hắn vội vàng lấp liếm.
Vì sợ cô ngại nên vờ ngáp mấy cái, đó than buồn ngủ chui tọt phòng, khóa cửa, tắt điện.
Đây là đầu tiên đưa một cô gái về nhà nhưng là yêu của bạn chứ chẳng cô gái yêu. Nghĩ tới đó, thở dài thườn thượt.
Mấy hôm nay, hiền yêu quý cứ giục bay sang để thành hôn ước với Alice, đến nỗi mỗi khi nhắm mắt là thấy khuôn miệng của bà đang đánh vần chữ "Alice".
Trong nhà bếp, Thi San lặng lẽ gắp từng cọng bún cho miệng. Hôm nay, cô nấu những món Thắng Vũ thích. Khi thấy về sớm, cô còn mừng thầm vì nghĩ hết giận và cả hai sẽ ăn cùng .
Có lẽ những món ăn sẽ cho thùng rác ngày mai hoặc là bây giờ, khi cùng cô gái chìm trong hoan lạc, cùng cô ăn uống vui vẻ cũng nên.
Cô đang bất động trong phòng cô như cái xác hồn. Phải tự tay cắt đứt mối tình mà bản tốn bao nhiêu tâm tư, công sức mới khiến cảm giác chẳng khác nào rơi xuống đáy vực, tăm tối, lạnh lẽo.