Tiệm đồ giấy 1: Người giấy Văn Văn - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-11-08 12:13:57
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cháu bảo bác là tự nguyện cho ông mượn thọ, bác thật lòng cam tâm! Cháu bảo bác , bác sẽ cho ông tất cả thọ mệnh của bác!”

“Bác dâu hai, bác bình tĩnh!”

“Thọ mệnh là do trời định, thể tùy tiện đổi. Cháu cũng chỉ là bất đắc dĩ mà làm.”

“Bác dâu hai, Bác hai lẽ an hưởng tuổi già, thọ mệnh của bác mượn . Cháu nãy vẽ giấy giả để lừa Âm , nhưng thể lừa lâu , chúng lấy thọ mệnh cho Bác hai.”

“Nếu nhầm thì gần đây nhà Bác cả đến tìm Bác hai ?”

Bác dâu hai vội vàng gật đầu.

, Bác cả cháu đến.”

Tôi thở dài.

Quả nhiên là gia đình đó!

“Bác dâu hai, bác nhớ Bác cả gì với Bác hai ? Cái thứ mượn thọ là chính đạo, vì mượn tự nguyện hoặc đồng ý.”

Vẻ mặt bác dâu cả hoảng hốt, như đang nhớ ngày hôm đó.

"Bác cả của con... hình như mượn tiền Bác hai con. Ông Trường Thanh gặp chuyện nên cần tiền. Bác hai bảo cứ cầm lấy dùng, em cần khách sáo. Bác cả cứ nằng nặc đòi trả."

Tôi khỏi lạnh thành tiếng.

"Một keo kiệt như Bác cả làm chuyện trả ? Không đến cướp lương tri lắm ! Mạng sống của cả ruột thịt cũng chỉ là bàn đạp cho ông , làm thể lương tri !"

Bác dâu cả cuối cùng cũng nhớ .

"Phải , Bác cả còn một tờ giấy nợ, nằng nặc đòi Bác hai con ký tên! Bác hai chịu nổi nên ký."

Tôi nhẩm tính trong lòng.

"Nếu Bác cả mượn thọ cho chính , chỉ cần lừa Bác hai câu 'đồng ý cho mượn' là . nếu thành giấy, chắc chắn là mượn cho Tôn Trường Thanh!"

Bác dâu hai giận đến mức khó kìm nén.

"Để bác tìm họ làm cho nhẽ!"

Tôi vội vàng ngăn bác dâu hai đang nổi nóng .

"Chuyện mượn thọ thường thể làm , chắc chắn kẻ thuật pháp đang giúp đỡ gia đình Bác cả!Bác dâu hai, bác ở nhà chăm sóc Bác hai thật , chuyện cứ để cháu giải quyết!"

Tôi bảo bác dâu hai cầm dù đưa về Tiệm Đồ Giấy.

Tôi tập trung tinh thần, nín thở, thần hồn rời khỏi xác bay đến bệnh viện.

Anh họ đang trong phòng ICU, cắm đủ loại ống duy trì sinh mạng.

Cả gầy rộc nhanh chóng, trông như cỏ khô úa tàn.

Tôi lấy Người giấy cắt sẵn, thậm chí cần cắn rách ngón tay , vì cũng là máu.

Người giấy chạm đất, biến thành một linh hồn giống hệt họ.

Tôi đang chờ, chờ Âm .

Một Âm đến nhanh như một cơn gió.

Anh linh hồn họ, nghi hoặc lật Mệnh Bạc, lẩm bẩm trong miệng:

"Người thọ mệnh hết, hồn lìa khỏi xác?"

Tôi lấy mảnh giấy cắt, khi nhỏ m.á.u , nó biến thành một sợi xích sắt trói thẳng Âm .

"Âm đại nhân thứ , ngài dám sửa đổi thọ mệnh phàm nhân, gây rối loạn trật tự, hôm nay nhất định tìm Phán quan chuyện!"

Âm giãy giụa, miệng ngừng biện bạch:

"Ai sửa thọ mệnh của ? Tôi hề sửa!"

Trong lòng nghi hoặc, Âm thể giãy giụa, thể cầu xin, nhưng tuyệt đối dám dối. Vì việc sửa thọ mệnh , Phán quan chỉ cần tra là ngay.

Xem chuyện ẩn tình khác!

Tôi giả vờ , tiếp tục dồn ép :

"Tôn Trường Thanh âm khí quá nặng, mất tinh khí của sống, còn sống là chuyện bất thường!"

Âm vội vàng biện giải, buột miệng :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tiem-do-giay-1-nguoi-giay-van-van/chuong-6.html.]

"Anh còn sống là vì nhà đang lập trận, đặt Công đức lên , nhờ đó mới thể kéo dài mạng sống!"

Tôi càng thêm nghi hoặc.

"Gia đình Tôn Trường Thanh làm điều ác khắp nơi, làm thể Công đức ? Vậy thọ mệnh của Bác hai mượn cho ai?"

Âm lỡ lời, tranh cãi với nữa.

Anh thừa lúc chú ý, thoát khỏi xiềng xích biến mất như một cơn gió.

Tôi kịp bận tâm đến Âm .

Trong đầu chỉ một ý nghĩ.

Thọ mệnh của Bác hai Tôn Trường Thanh, mượn cho ai?

Tôi lơ lửng về Tiệm Đồ Giấy, nhưng thấy bác dâu hai đang vòng quanh cửa tiệm.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là vận rủi tan bớt nên bà còn thấy tiệm của nữa.

Tôi ném một chiếc dù đỏ ngoài.

Bác dâu hai thấy màu đỏ, như thần linh mách bảo, mở dù che ngay cửa.

Tôi bước dù, mỉm với bác dâu hai.

"Bác dâu hai, bác thật thông minh."

Tôi giải thích thế nào với bác dâu hai về chuyện đang xảy với , và tại chỉ thể chiếc dù đỏ.

Trong lúc đang phân vân, giọng lo lắng của bác dâu hai cắt ngang suy nghĩ của :

"Văn Văn, Tôn Trường Lạc đưa hai đứa em họ của con !"

Tôi cắn rách ngón tay, chấm m.á.u lên mí mắt bác dâu hai.

"Bác dâu hai, bác theo cháu ."

Bác dâu hai thuận lợi bước tiệm cùng .

"Bác đừng vội. Cháu để Người giấy Trường Duyệt và Trường Vân, để cháu xem họ đang ở ."

Tôi tập trung tinh thần, đưa linh hồn nhập Người giấy của Trường Duyệt.

Mở mắt là một màu tối đen.

Người giấy của Trường Duyệt trong cặp sách.

Tôi tốn hết sức lực mới đưa cơ thể mỏng manh của thoát khỏi chiếc cặp nặng trịch.

Con đường vắng vẻ , bốn phía đều là các khu nhà xưởng.

Nếu nhớ nhầm, đây là con đường đến nhà máy thực phẩm.

Hai chiếc cặp sách ném bên vệ đường, đó còn dấu vết xe cộ cán qua.

Tôi tập trung tinh thần, nhập Người giấy .

Khi mở mắt nữa, ánh sáng.

Tôi đang ở trong túi áo n.g.ự.c đồng phục của Trường Vân.

Tôi nghiêng tai lắng , tiếng thút thít bên cạnh chính là Trường Duyệt.

"Nín ! Phiền phức quá!"

Trường Duyệt tiếng quát làm cho sợ hãi, dám lớn nữa, chỉ thút thít khe khẽ.

Tôi tựa túi áo sơ mi của Trường Vân, khẽ ló đầu .

Chỉ thấy Bác cả,bác dâu cả, Tôn Trường Lạc, ba đang quỳ rạp đất, dám ngẩng đầu.

Trước mặt họ là một lão giả đang nhắm mắt thiền.

Lão giả mặc áo choàng trắng, râu tóc đều dài, vẻ mặt hiền lành, trông hệt như vị Lão Thọ tinh phúc lộc dồi dào.

Tôn Trường Lạc dập đầu một cái.

"Sư phụ, con đưa hai đứa em họ đến , xin hỏi khi nào tay ạ? Anh con trong bệnh viện sắp chờ nổi nữa ."

Lão giả ngừng chú.

Loading...