Tôi tức giận dậy.
“Các thật nực ! Không bán nhà của các , bán nhà của ? Hóa các vẫn còn ý đồ với căn nhà . Bác cả, , cái tiệm ai cũng thể tiếp quản . Chuyện của lính cứu hỏa , các vẫn hiểu rõ ?”
Nói đến đây, sắc mặt Bác cả trắng bệch.
Dường như nhớ điều gì đó, ông kích động nắm chặt lấy cánh tay .
“Ôi đúng , Văn Văn, chúng còn ý đồ gì với căn nhà nữa. Lần cháu nhà chúng sắp gặp đại họa, đó họ cháu tai nạn xe , chị họ cháu mất tích, cháu sớm đoán hết ? Cháu xem bói xem tướng ?”
“Văn Văn, tình ruột thịt, cháu cứu Bác cả, cứu họ và chị họ cháu ! Bác cả cháu là bản lĩnh, cháu giúp chúng hóa giải kiếp nạn , cả nhà chúng sẽ vô cùng ơn cháu!”
Tôi gỡ tay Bác cả , lạnh nhạt :
“Bác cả, xem tướng cũng xem bói. Tôi chỉ là mở Tiệm Đồ Giấy, cũng chẳng bản lĩnh gì. Mệnh của con định sẵn, cũng thể đổi .”
Bác cả tin, vẫn tiếp tục níu kéo ngừng.
Một bóng lướt qua ngoài cửa sổ, giật bật dậy khỏi ghế.
Tôi đưa tay hiệu cho Bác cả ngừng , chỉ ngoài cửa sổ.
“Chị họ đang ngoài cửa.”
Bác cả và bác dâu cả theo tay bên ngoài.
Chị họ Tôn Trường Lạc đang ngoài cửa.
Cô dường như thấy Tiệm Đồ Giấy của , đang lo lắng tìm kiếm ở bên ngoài.
Bác cả và bác dâu cả chạy ngoài, lao về phía chị họ.
Tôi cũng theo đến cửa.
Bác dâu cả ôm lấy chị họ nức nở.
“Trường Lạc, mấy hôm nay con chạy , làm chúng lo chết!”
Bác cả cũng trách mắng chị họ tại gọi điện về nhà.
Chị họ biểu cảm đờ đẫn, ánh mắt rõ ràng mất tiêu cự.
“Bố , chúng về nhà , con cách cứu .”
Bác dâu cả ngừng .
“Con cách gì?”
“Về nhà .”
Chị họ kéo bác cả và bác dâu cả , nhưng vẫn đầu .
Tôi thể cảm nhận rõ ràng rằng, ánh mắt cô đang tìm kiếm , nhưng thấy.
Sao như ?
Người thường thấy tiệm chỉ là một căn phòng trống.
Người sắp c.h.ế.t hoặc gặp vận rủi cực lớn mới thể thấy đây là Tiệm Đồ Giấy.
Mấy ngày rõ ràng cô và còn thấy , lẽ nào vận mệnh con thể đổi, trừ khi...
Không còn sự quấy rầy của gia đình bác cả, cuộc sống của trôi qua .
Thỉnh thoảng khách hàng, đủ để duy trì cuộc sống hàng ngày của .
Sau khi ông nội mất, học cách bình tâm chấp nhận chuyện, sống một cuộc sống thản nhiên.
Gia đình Bác cả tự khổ nạn của họ, cần nhúng tay làm gì, họ cũng sẽ dễ dàng gì.
Ngay lúc nghĩ rằng họ dày vò đến mức còn sức lực tìm đến , sự việc xảy biến cố.
Bác dâu hai ghé thăm cửa tiệm của .
“Văn Văn, là cháu ? Sau khi ông cháu qua đời, bác tìm cháu mãi thấy, hóa cháu ở đây.”
Tôi kinh hãi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tiem-do-giay-1-nguoi-giay-van-van/chuong-4.html.]
Bác dâu hai là một phụ nữ dịu dàng.
Sau khi bố qua đời, bà từng nhận nuôi .
ông nội từ chối, đưa về bên cạnh ông.
Tuy nhiên, bác dâu hai vẫn thường xuyên đến nhà ông nội thăm , mua cho đồ ăn ngon và những thứ đồ thời thượng mà các cô gái thích.
Bà là đối xử với nhất, ngoài ông nội.
Sau bà sinh đôi một trai một gái, hai đứa trẻ tiêu tốn hết sức lực của bà , nên dần dần bà còn đến thăm nữa.
mỗi năm đến thăm ông nội dịp Tết, bà vẫn lì xì cho những phong bao lớn, thỉnh thoảng cũng gửi quà cho .
tại bà thấy Tiệm Đồ Giấy của ?
“Bác hai, bác đến Tiệm Đồ Giấy làm gì?”
Giọng vẻ lo lắng.
Bà tiến gần như hồi còn bé, cẩn thận đưa tay sờ lên má .
“Văn Văn, cháu sống , gầy nhiều ?”
Vừa , nước mắt bà ngừng rơi xuống.
“Bác hai cháu... Bác hai cháu sắp qua khỏi . Bác vốn định mua sắm, mua vài bộ quần áo cho bác , bác thật tươm tất.
Thấy bên đường một Tiệm Đồ Giấy, nên bác đây, đặt một ít đồ, đợi Bác hai cháu...”
Nói đến đây, bà thể tiếp nữa, nắm lấy tay nức nở .
“Văn Văn, cháu cùng bác đến gặp Bác hai cuối , mấy hôm lúc còn , bác vẫn bảo tìm thấy cháu, cảm thấy còn mặt mũi nào xuống suối vàng gặp ông cháu.”
Tôi nâng tay của bác dâu hai lên, dùng linh thức cảm nhận linh hồn bà .
Tinh thần Nhị Thím định, cơ thể khỏe mạnh, sẽ chết.
Xem , bà thể thấy tiệm của là do trong nhà sắp qua đời, dẫn đến vận rủi suy giảm.
Lòng yên tâm, đỡ bà xuống ghế.
“Bác chờ cháu một lát, cháu chuẩn xong sẽ cùng bác đến gặp Bác hai.”
Bác dâu hai gật đầu, tựa ghế nghỉ ngơi.
Tôi hương án phía thắp ba nén nhang.
“Kính thần minh, kính Quỷ , xin dâng Công đức, cầu giải nghi hoặc.”
Tôi cắm nhang lư hương, khói nhang bay lên mà chìm thẳng xuống đất.
Lòng nhẹ nhõm, là Âm thấy lời thỉnh cầu của , Công đức của giữ .
Cả thần minh và Âm đều thể giúp giải đáp nghi hoặc.
Chỉ điều thần minh cần Công đức, còn Âm cần tiền.
Tôi ít Công đức, nhưng Nguyên Bảo thì nhiều.
Tôi kéo chiếc chậu đồng hương án , đổ một túi Nguyên Bảo vàng đốt.
Tôi đốt hết túi đến túi khác, đến khi đốt đến túi thứ năm thì một cơn gió lạnh thổi qua, Âm xuất hiện mặt .
Tôi tiến lên hành lễ.
“Âm đại nhân, thật sự chuyện gấp làm phiền ngài.”
Âm xách năm chiếc túi vải trong tay, chính là Nguyên Bảo đốt.
Ông ngượng nghịu .
“Cô chuyện gì, cho nhiều tiền thế.”
Tôi mím môi, thở dài một tiếng.
“Ngài công việc bận rộn, cũng vòng vo. Bác hai là lương thiện, đối xử ôn hòa với , bao giờ làm chuyện , tại c.h.ế.t yểu? Xin phiền Âm đại nhân giải đáp nghi hoặc cho .”
Âm miệng đáp lời, lấy Mệnh Bạc từ trong n.g.ự.c tìm kiếm.