Thấy Âm đến, ý thức của Nhu Nhu trốn sâu bên trong, sợ Âm phát hiện.
Còn chỗ trốn, đành cứng rắn chào hỏi Âm :
"Âm đại ca, vụ tai nạn là do vô ý gây , hy vọng ngài nương tay."
Âm kéo con ngựa và ngừng lật quyển sổ tay trong tay.
Mặc dù quyển sổ trông rách nát, nhưng , đây chính là Mệnh Bạc lừng danh.
Phúc họa, Công đức của mỗi đều ghi chép ở đây.
Âm lật một lúc, vẻ nhẹ nhõm.
"Âm đức của hao tổn gần hết , cô chỉ tình cờ gặp đúng lúc ứng kiếp. Anh say rượu lái xe, dù đ.â.m cô thì lát nữa cũng sẽ đ.â.m cái cây lớn phía ."
Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nghĩ, con ngựa ...
Âm vỗ con ngựa.
"Con ngựa từ tiệm của cô ?"
Tôi gật đầu, vội vàng bổ sung:
"Con ngựa tuy là đồ trong tiệm , nhưng là do đất châm lửa đốt, hơn nữa còn trả tiền."
Âm gật đầu.
"Ừ, nợ Âm Trái, đòi nợ là chuyện thường tình. Đây chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên, liên quan đến cô, cô thể ."
Tôi gật đầu, chuẩn về.
Âm hề câu hồn họ, mà chuẩn dắt ngựa .
Tôi nghi hoặc hỏi:
"Âm đại ca, như , các ngài vẫn dẫn hồn ?"
Âm , ngày thường cũng 'hiếu kính' một vật phẩm, nên họ cũng sẵn lòng chuyện với vài câu.
"Người khi còn sống làm nhiều việc , nghiệp chướng của tiêu tan hết, nên dù dương thọ mãn cũng tiếp tục chịu khổ ở nhân gian. Chừng nào chịu đủ khổ và nghiệp chướng triệt tiêu, chúng mới đến dẫn ."
Tôi cung kính tiễn Âm , đồng thời trong lòng cũng câu trả lời.
Chẳng mấy chốc, xe cứu thương đến đưa họ .
Là một linh hồn, cứ thế bay lơ lửng đến bệnh viện, cũng thấy Bác cả và bác dâu cả đến muộn.
Anh họ đang phẫu thuật bên trong, bác dâu cả lóc ở bên ngoài.
Một lát , bác sĩ bước khỏi phòng mổ.
"Người của Tôn Trường Thanh ở đây ? Có vài tài liệu cần ký."
Bác cả và bác dâu cả vội vàng tiến lên.
"Bác sĩ, tình hình con trai thế nào ?"
Bác sĩ đưa cho Bác cả và bác dâu cả một tập tài liệu.
"Thứ nhất, bệnh nhân mất m.á.u quá nhiều cần truyền máu, xương sườn giẫm đạp gãy vụn, các mảnh xương vỡ gây tổn thương nghiêm trọng đến phổi, cần thở máy."
Bác dâu cả lập tức khuỵu xuống đất.
"Bác sĩ, con trai tai nạn xe , làm vết thương do giẫm đạp ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tiem-do-giay-1-nguoi-giay-van-van/chuong-3.html.]
Bác sĩ lắc đầu rõ.
"Hiện tại cái nghiêm trọng nhất vết thương giẫm đạp, mà là xương chân gãy nát , cơ bắp chân nghiền nát, thể nối , chỉ thể cắt cụt."
"Cắt... Cắt cụt ?"
Bác dâu cả kêu lên một tiếng ngất .
Bác cả xiêu vẹo, nhưng bác sĩ nắm chặt cánh tay.
"Người nhà bệnh nhân, bây giờ đang cần các đưa quyết định, các thể ngất xỉu . Mau ký giấy đồng ý phẫu thuật ."
Bác cả run rẩy cầm bút, ký tên , bác sĩ phòng tiếp tục phẫu thuật.
Y tá đến đưa bác dâu cả lên giường bệnh, đẩy cấp cứu.
Bác cả tuy lo lắng nhưng thể theo bác dâu cả, chỉ thể bất lực canh cửa phòng phẫu thuật.
Nhìn thấy nước mắt chảy từ đôi mắt đục ngầu của Bác cả, trong lòng vô cùng hả hê.
Bác cả, bác cảm thấy bất lực ? Có cảm thấy đau khổ ?
Trời cao công bằng, bác lấy thứ gì của khác thì sẽ trả thứ tương đương.
cần vội, món nợ mà gia đình bác trả, chỉ mới bắt đầu thôi.
Tôi nhéo một quyết về xác của , bận tâm đến gia đình nữa.
Thế nhưng, những chuyện bận tâm, chúng sẽ tự động tìm đến cửa.
Năm ngày khi họ gặp chuyện, Bác cả và bác dâu cả tìm đến.
“Phó Văn Văn, cô với đến đồn cảnh sát!”
Tôi ghế, lạnh lùng bà .
“Bác dâu cả, lý do gì mà bà cùng đến đồn cảnh sát?”
Bà lấy vài tờ giấy, đập xuống bàn.
“Đây là báo cáo điều tra tai nạn xe của Trường Thanh. Sau khi điều tra và trích xuất camera giám sát, họ cô phanh gấp và đ.â.m lan can là vì cái Người giấy . Người giấy rõ ràng là của chỗ cô! Tất cả đều là âm mưu quỷ kế của cô!”
“Chị họ cô đến tìm cô tính sổ, bây giờ mất tích ba ngày ! Tất cả đều do cô bày trò !”
Thái độ của bà vô cùng hống hách, cứ như thể chuyện đều do làm .
Tôi nhặt bản báo cáo lên, ném trả cho bà .
“Bác dâu cả, nếu vụ tai nạn giao thông liên quan đến , thì tìm đến là cảnh sát, chứ các . Người mở Tiệm Đồ Giấy chỉ một , làm bà chứng minh Người giấy ở hiện trường là của ?”
“Hơn nữa, bà chữ ? Trên ghi rõ ràng là họ gặp chuyện vì say rượu lái xe, ý thức mơ hồ, liên quan gì đến ? Bà nên mừng vì họ đ.â.m Người giấy, nếu là thật, giờ tù đấy!”
Bác dâu cả thấy lời dối vạch trần, còn vẻ hống hách nữa mà chuyển sang bộ dạng khổ sở lóc.
Thái độ của Bác cả vẻ mềm mỏng hơn, giọng uyển chuyển:
“Trường Thanh giờ vẫn đang viện, thằng bé cắt cụt chân, dùng máy thở, truyền m.á.u mỗi ngày, ở ICU. Tiền trong nhà dốc hết để chữa bệnh cho nó, bác sĩ còn cần nhiều tiền nữa.”
“Văn Văn, cháu coi như giúp đỡ họ cháu, bán cái tiệm . Anh họ cháu đang viện chờ tiền cứu mạng đó!”
Tôi lạnh Bác cả.
“Năm xưa, khi bố qua đời, nhà máy thực phẩm họ để cũng do hai tiếp quản. Bằng cái nhà máy đó, những năm qua các chẳng mua vài căn nhà ? Ông nội cũng để ít tiền, lẽ nào tất cả đều chị họ dùng để mua túi xách ?”
Bác dâu cả lập tức phản bác:
“Hai căn nhà đó, một căn để họ cô kết hôn, một căn chúng đang ở, thể bán !”