Tiệm đồ giấy 1: Người giấy Văn Văn - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-08 12:13:52
Lượt xem: 15

Tôi mồ côi cha từ nhỏ, ông nội nuôi lớn.

Sau khi ông mất, tiền bạc đều chia hết cho Bác cả và Bác hai, chỉ còn gian Tiệm Đồ Giấy là để cho .

Tôi đặt ảnh ông nội bên cạnh ảnh cha , theo lệ thắp ba nén hương.

Nén hương cắm lư hương tắt ngúm.

"Ông ơi, khách đến ."

Tôi lẩm bẩm trong miệng, thắp hương nữa, , cả nhà Bác cả bước tiệm.

Bác cả và bác dâu cả ở cửa với vẻ mặt gượng gạo, chị họ đeo chiếc túi xách hàng hiệu mới, vẻ sợ hãi lưng họ.

Anh họ vẻ mạnh dạn hơn, khắp nhà đánh giá xung quanh.

"Chúng tìm cô cả tháng nay , cô đúng là cách trốn đấy nhỉ!"

"Tôi còn thấy lạ, ngày thường ông nội thương cô nhất, lúc chia gia tài để cho cô một đồng nào? Hóa là lén lút cho cô một cái mặt tiền lớn như thế !"

Giọng mang theo tiếng khẩy, ánh mắt thì như thước đo lường khắp cửa tiệm.

Anh đến bên cạnh một Người giấy là hình cô gái nhỏ, đưa tay giật chân cô bé.

Nan tre bên trong Người giấy bật khiến giật .

"Cái quái gì thế !"

Anh Người giấy làm cho sợ hãi, vô cùng bực bội, cố sức giật một cái, chiếc chân của cô gái nhỏ kéo đứt .

Tôi vội vàng bước tới ngăn cản:

"Anh họ, những thứ đều là đồ giấy, dễ hỏng."

Anh phá hoại những đồ giấy khác nữa, ném chiếc chân Người giấy qua một bên, nghênh ngang xuống chiếc ghế bên cạnh.

Bác cả thấy con trai xuống, cũng theo bên cạnh.

"Văn Văn, ông nội con để cửa tiệm cho con, con với chúng một tiếng."

Tuy Bác cả với , nhưng vẫn là trưởng bối, cung kính trả lời:

"Cửa tiệm ông nội giao cho cháu khi qua đời, tính là tài sản thừa kế."

Nghe , bác dâu cả tỏ vẻ vui.

đưa tay quạt nhẹ mũi, như thể ngửi thấy mùi khó chịu nào đó.

"Văn Văn, con cũng mười tám tuổi , nên điều một chút. Về mặt pháp lý, lớn qua đời, con cái là thừa kế ưu tiên một. Về mặt luân thường, nếu thừa kế, cũng là họ con thừa kế, lý do gì để cho một đứa con gái như con."

Tôi nhặt chiếc chân Người giấy đất lên, cẩn thận nhét nan tre trở .

"Bác dâu, tiền của ông nội cho hết cho nhà bác , để một cái tiệm cho cháu, cháu thấy cũng coi như công bằng."

Bác dâu cả làm cho á khẩu, vội vàng dùng ánh mắt hiệu cho Bác cả chuyện.

Bác cả ho nhẹ một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng.

"Con còn nhỏ, cái tiệm cứ giao cho chúng quản lý ."

Chị họ nhíu mày, giọng đầy vẻ tự tin về cửa tiệm :

"Cửa tiệm phố thương mại, mở một cái Tiệm Đồ Giấy xui xẻo như chứ. Tôi thấy dùng nó để mở một cửa hàng thời trang thì hợp hơn. Tôi nghỉ việc ở cửa hàng thời trang, hiểu về bán hàng, cũng nguồn hàng, lúc đó kiếm tiền cũng thiếu phần của cô ."

Tôi liếc chị họ.

là cục cưng trong lòng Bác cả và Bác dâu cả, từ nhỏ thích trang điểm, ăn diện.

chỉ thích làm chứ chịu làm việc nghiêm túc, đổi hơn mười công ty.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tiem-do-giay-1-nguoi-giay-van-van/chuong-1.html.]

Xem , là tự làm bà chủ.

"Chị họ, túi của chị đắt lắm đúng . Số tiền ông nội để , đủ cho chị mua mấy cái túi?"

Chị họ bĩu môi.

"Tiền là ông nội để cho , tiêu thế nào thì tiêu. Hơn nữa, chúng đang bàn chuyện mở cửa hàng thời trang ."

Tôi chút tức giận Bác Cả.

"Bác cả, thứ nên cho các bác, ông nội cho . Cửa tiệm thứ các bác thể lấy . Hơn nữa, cái tiệm , chỉ thể kinh doanh đồ giấy, những thứ khác đều làm ."

Anh họ lời của chọc giận.

"Đây là cửa tiệm ở trung tâm thành phố, cô nó đáng giá bao nhiêu ? Nó còn nhiều hơn tiền ông nội để cho chúng đấy!"

"Cái gì mà nên lấy nên lấy? Ông nội mua cái mặt tiền mà cả nhà chúng đều , chừng là lấy tiền nhà lén lút mua, cái thể !"

Tôi tranh cãi vô ích với họ nữa.

"Bác cả, tuy thiên cơ bất khả lộ, nhưng nể tình họ hàng, cháu vẫn cho bác ."

"Cả nhà bác sắp gặp đại họa , đừng tranh chấp cửa tiệm với cháu nữa, dù cháu nhường cho bác thật, bác cũng mạng mà dùng !"

Bác cả, ban nãy còn giả nhân giả nghĩa, lập tức bật dậy khỏi ghế.

"Cô cái gì đấy!"

Bác dâu cả cũng còn giữ vẻ ôn hòa nữa.

"Ông nội cô mất, cô nguyền rủa chúng như ? Cô đúng là chút tình nào hết!"

Tôi lấy chiếc kéo vàng trong ngăn kéo .

Chiếc kéo sắc bén, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.

Ngay cả họ gan to cũng lùi một bước.

"Mày làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, mày còn động thủ với chúng tao ?"

Người mà coi thường nhất, chính là loại như họ.

Chỉ mạnh miệng, chỉ cần khác cứng rắn một chút, lập tức co rúm như gà mắc dịch.

Tôi rút một tờ giấy Tuyên Thành ngả vàng, nhanh chóng cắt thành một chiếc áo sơ mi.

Tôi đưa nó lên ướm thử họ.

Vừa vặn.

Dưới ánh mắt của họ, lấy một cái chậu từ bàn , châm lửa đốt chiếc áo giấy ném trong chậu.

Ngọn lửa bốc lên cao vút, tóe những đốm lửa như thể rắc một nắm thuốc súng.

Sợ đến mức chị họ và bác dâu cả chạy ngoài.

Anh họ thấy cắt xong chiếc áo giấy, ướm thử .

Lại còn đốt cháy chiếc áo đó, vẻ mặt đầy vẻ thể tin .

"Phó Văn Văn, mày ý gì? Đừng giả thần giả quỷ ở đây dọa tao! Ông đây ăn cái trò đó của mày ."

là vô tri vô úy mà.

"Anh họ, chiếc áo tặng miễn phí cho , nếu mặc quen, nhớ tìm mua cái mới nhé!"

Anh họ giơ nắm đ.ấ.m to như bao cát xông lên.

Tôi yên tại chỗ, tay cầm kéo hề tránh né, mỉm .

Anh chần chừ một thoáng, đó Bác cả kéo tay .

Loading...