Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 107: Ta và ngươi là hôn sự được ban, trừ khi nhà họ Thiên ra lệnh mới có thể ly hôn
Cập nhật lúc: 2025-10-14 16:37:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Huyền Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, trong ánh mắt đỏ như m.á.u hiện lên sự dữ tợn, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Ngươi cũng thấy , mục tiêu của bọn họ là . Không g.i.ế.c , họ tuyệt buông tha. Chẳng qua là cảm thấy g.i.ế.c cha vẫn đủ, trừ tuyệt gốc rễ.
Đây chính là huyết mạch thích của , những thiết nhất dựa xác để đạt mục đích.”
Trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng:
Sau đừng trách độc ác tàn nhẫn.
Ánh mắt rơi lên khuôn mặt của Thẩm Vân Nguyệt, ý nghĩ tàn nhẫn trong lòng tan biến mất.
Miệng khẽ nhếch lên, may mà Vân Nguyệt bên cạnh.
Khuôn mặt xinh như hoa đào của Thẩm Vân Nguyệt run lên vì tức giận. Tay vẫn đang chữa trị vết thương ở cổ chân cho .
Nghe thấy , nàng tức giận.
Khuôn mặt nhỏ đầy bất phục: “Vậy thì xem xem bọn họ tài cán đến mức đó .”
Ngừng một chút, nàng vung tay nhỏ.
Nở nụ vô tư, an ủi:
“Yên tâm , sống lâu, họa hại còn tồn tại ngàn năm. Ngươi khó c.h.ế.t lắm.”
Phó Huyền Hành: ……
Là kiểu an ủi ?
Sau khi Thẩm Vân Nguyệt chữa vết thương ở cổ chân cho Phó Huyền Hành xong, nàng rửa sạch vết thương, bôi thuốc băng bó .
Từ lúc bắt đầu đến giờ.
Phó Huyền Hành vẫn hỏi về túi khồn ( gian chứa đồ), chỉ khi gặp đồ ăn đặc biệt mới tranh với nàng.
“Vân Nguyệt, y thuật của ngươi tiến bộ đấy.”
Phó Huyền Hành nhận sự khác biệt ở Thẩm Vân Nguyệt.
“Ừ, thể kiểm soát luồng năng lượng đó. Dần dà sẽ kiểm soát hơn.”
Phó Huyền Hành nhẹ.
Bỗng nhiên, nụ cứng mặt.
Tai động đậy, trong mắt lóe lên ánh sắc nghiêm nghị.
“Có đến .” Thính lực của vốn cao hơn thường.
Thẩm Vân Nguyệt dấu giữ bình tĩnh, tự dập tắt đám lửa nhỏ. Nhẹ nhàng tới cửa hang động.
Ra khỏi cây lớn, ngoặt hai .
Ẩn một tảng đá lớn, đó là vài mặc đồ đen đang truy đuổi tới.
“Nhị đương gia, tìm thấy .”
“Theo lý, vị trí rơi xa đây, thể .”
“Có thể cuốn theo dòng nước chảy .”
“Chúng theo dòng sông tìm xem…”
“Có khi nào c.h.ế.t đuối ?”
Người dẫn đầu mặt tái mét, “Phải tìm thấy, sống thì gặp mặt, c.h.ế.t thì gặp xác. Không thì chúng giải thích với chủ tử .”
“Vâng.”
Một nhóm theo dòng sông vội vã rời .
Thẩm Vân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Tạm thời thể ngoài ngay, thể đối phương hoặc khác sẽ đến.
Nàng nhẹ nhàng trở hang động.
Thẩm Vân Nguyệt áp tai nhỏ:
“Họ đang tìm chúng .”
Chỉ vài chữ, trong mắt Phó Huyền Hành dâng lên cơn bạo liệt, mặt cũng đầy lạnh ý, gật nhẹ đầu.
“Ừ.”
Thẩm Vân Nguyệt tính thời gian.
Có vẻ ở đây qua đêm, trời bên ngoài tối .
Nàng nhóm một đống lửa nhỏ, từ trong hang bò thung lũng.
Cầm đèn pin kiếm vài bó cỏ khô mang về.
Phó Huyền Hành thấy nàng trèo khỏi hang.
Chẳng lâu bò nữa.
Tay còn kéo theo một bó cỏ khô.
“Bên ngoài hang gì đặc biệt ?” Phó Huyền Hành hang chú ý đến, chỉ nghĩ là đường cho chó hoang .
“Ừ, đó là một mảnh thảo dược tử sâm loại chín phẩm.” Thẩm Vân Nguyệt từ đống cỏ rút một cây tử sâm to bằng cánh tay.
Lá màu tím trong suốt sáng bóng.
Phó Huyền Hành càng càng vui mừng, “Trong đó suối nước nóng ?”
Thẩm Vân Nguyệt mỉm , “Ừ, với ngươi ai . Có tiền sẽ mua chỗ .”
Nàng nghĩ đến nơi là ổ cướp.
Chợt nản lòng.
“Thôi, ổ cướp thì cũng chẳng ai dám đến đây.”
Phó Huyền Hành đưa tay vuốt tóc nàng, trong mắt ánh lên sự chiều chuộng mà ngay cả bản cũng nhận .
“Sau mua cho ngươi. Ổ cướp thì sợ, tìm cách diệt sạch là .”
“Vân Nguyệt, đợi một thời gian.”
Nói nhẹ nhàng như thể xử lý ổ chuột trong vườn nhà.
Thẩm Vân Nguyệt há miệng ngạc nhiên, quả thật là đại phản diện.
Nàng trải cỏ khô , đặt một chiếc áo choàng lên . Rồi ôm Phó Huyền Hành đặt lên áo choàng.
“Huyền Hành, vì an dập tắt đống lửa.”
“Ừ.”
Thẩm Vân Nguyệt vẫn rắc bột thuốc ở cửa hang.
Dập tắt đống lửa , nàng chui lòng Phú Huyền Hành.
Hai đắp chung một chiếc áo choàng.
Có hang động che chắn, cảm thấy lạnh lẽo.
Phó Huyền Hành cất cây tử sâm chín phẩm.
Một tay ôm lấy Thẩm Vân Nguyệt, tay vuốt ve khuôn mặt nàng, giọng trầm trầm:
“Từ nay về ngủ, xin Phu nhân ngoan ngoãn bên cạnh . Đã gả , còn chạy sang bên vợ làm gì?”
Gã .
Vẫn còn nghĩ về chuyện đó.
“Hừ. Ngươi là cái bầu hồ lô cưa mất miệng ? Nghĩ gì cũng .
Hay quyết tâm theo di nguyện cưới vợ lẽ?”
“Ngươi nghĩ ?” Trong bóng tối, Phó Huyền Hành trêu chọc Thẩm Vân Nguyệt.
Thẩm Vân Nguyệt lưng với .
“Ta ý kiến. Ngươi cưới Hà Lộ Thường cũng là di nguyện của mẫu phi, ngăn cản ngươi làm con hiếu thảo.”
Phó Huyền Hành lắc đầu nhẹ:
“Ngươi sẽ sống hòa bình với nàng ?”
Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng hừ:
“Ta giống khác. Đời đàn ông cũng sống . Chúng thể phân rõ rạch ròi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-107-ta-va-nguoi-la-hon-su-duoc-ban-tru-khi-nha-ho-thien-ra-lenh-moi-co-the-ly-hon.html.]
Phó Huyền Hành hạ thấp giọng, khàn:
“Thẩm Vân Nguyệt, ngươi là hôn sự ban, thể ly dị. Trừ khi nhà họ Thiên lệnh mới thể ly hôn.”
Thẩm Vân Nguyệt chút tiếc nuối.
“Ừ, . Đến Thạch Hàn Châu, nhất nên sống cùng một chỗ. Một ở đầu làng, một ở cuối làng. Dù ngươi cưới vợ lẽ thất, cũng chạm mắt , vui vẻ hưởng sự thanh thản.”
Phó Huyền Hành giận đến mức bật :
“Ngươi ghét đến thế, đẩy ngoài?”
“Không thì ? Ta chia sẻ chồng với ai.”
Phó Huyền Hành nghiến răng Thẩm Vân Nguyệt.
Hang động tối tăm, nhưng Thẩm Vân Nguyệt cảm nhận gáy một luồng lạnh.
“Thẩm Vân Nguyệt, bình thường vẻ mặt hung dữ của ngươi ? Ngươi nên đuổi bọn phụ nữ .
Rồi chặn đường , đánh mắng dạy một trận.”
Hắn nghiêm túc vỗ vai nàng.
“Ngươi đây, sẽ cưới Hà Lộ Thường. Ta hiếu thảo nhưng ngu dại.
Ngươi chia sẻ chồng, thì và ngươi một đời một kiếp, chỉ hai . Trước đây còn cần cả một đầy tớ lớn, phục vụ bên cạnh chỉ là tiểu sai.
Ngươi cũng đừng nghĩ thoát khỏi , nếu sẽ giam giữ ngươi.”
Nói đến phần .
Hắn nhẹ nhàng thở một cạnh tai Thẩm Vân Nguyệt.
Giọng vô cùng dịu dàng.
Thẩm Vân Nguyệt hiểu rùng một cái. Cảm thấy Phó Huyền Hành nhất định làm .
“Biết làm gì ?”
Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng hỏi, giọng nhỏ:
“Làm gì?”
Phó Huyền Hành véo mũi nàng, giọng chút chiều chuộng:
“Nếu còn chuyện đó với ngươi, ngươi đánh họ ngoài.”
Đôi mắt Thẩm Vân Nguyệt long lanh, “Họ sẽ bất hiếu, phản nghịch mẫu phi của ngươi.”
“Ta ngươi bất hiếu, nhiều nhất là về đốt nhiều giấy tiền hơn cho mẫu phi.
Ngươi Thẩm Vân Nguyệt là để ý lời khác ? Con gái Thẩm Thủ Phủ khác.”
Phó Huyền Hành nhắm mắt , ngâm trong nước suốt một lúc, giờ thể lực yếu nhiều.
Thẩm Vân Nguyệt tay đặt lên lưng .
Một luồng năng lượng màu xanh pha tím bao phủ lấy hai .
Hai rễ của cây tử sâm chín phẩm dần biến thành bột.
Nửa đêm.
Trong trạng thái mê man, Thẩm Vân Nguyệt thấy tiếng Phó Huyền Hành khẽ hừ.
Mở mắt, thấy gương mặt tái nhợt.
Như mới rửa qua nước, tóc cũng ướt sũng.
Phó Huyền Hành nghiến môi, thể vẫn run rẩy.
Chạm trán trán , thấy nóng.
“Huyền Hành, ngươi ?” Thẩm Vân Nguyệt nhẹ nhàng lay .
Vẫn trong lòng lẩm bẩm: Quả nhiên nhiều bệnh nhiều tai họa.
Phó Huyền Hành mở mắt đỏ rực, răng run cầm cập.
“Lâu bệnh cũ tái phát, thể ngâm nước lạnh nên tái phát.”
“Ta chữa cho ngươi mà?”
“Ngươi ôm chặt thì sẽ đỡ đau hơn.” Phó Huyền Hành chịu đựng cảm giác nội tạng như xê dịch, cố gắng an ủi Thẩm Vân Nguyệt:
“Từ năm bảy tuổi như . Mỗi tháng chịu đau hai , đau tận xương.
Nhờ ngươi, lâu tái phát.”
Phó Huyền Hành đến cuối gần như hết sức.
“Ngươi đừng nữa.”
Nàng cảm thán trong lòng, Phó Huyền Hành hóa ác mới lạ, chịu đựng đau đớn lớn như .
Thẩm Vân Nguyệt cho uống chút nước sâm. Trong ý thức lấy cây tử sâm dày nhất.
Rút vài rễ nhỏ ngâm trong nước.
Sau dùng làm nước uống hàng ngày cho Phó Huyền Hành.
Hơn nửa tiếng , Phó Huyền Hành mới ngủ tiếp. Thẩm Vân Nguyệt cũng mệt lả, theo đó ngủ .
Sáng sớm.
Nàng trực tiếp lấy quần áo từ gian. Cũng lấy xô hứng nước từ trong gian.
Trong hang nhóm đống lửa.
Cho Phó Huyền Hành tắm. Bên trong bỏ một gói thuốc bột.
“Ta gội đầu cho ngươi nhé.”
Phó Huyền Hành thật lòng gội đầu, nhưng vẫn do dự: “Có phiền ?”
“Không.” Người sạch sẽ như , hôm qua ngâm nước và mồ hôi, chắc chắn thoải mái.
“Được, Vân Nguyệt, cảm ơn ngươi!”
Gội đầu cho Phó Huyền Hành xong, lau khô bằng khăn.
Giúp quần áo, để sưởi ấm.
Thẩm Vân Nguyệt bỏ quần áo bẩn gian. May mà đều là kiểu dáng và màu sắc giống .
Không thì ngoài thật khó giải thích.
Hai ăn cháo và bánh bao. Hôm nay, dù Thẩm Vân Nguyệt gì cũng cho ăn bữa ăn thịnh soạn.
Cháo kê, kèm hai bánh bao đậu phụ.
Cùng một bát đậu tương gạo đen.
Phó Huyền Hành tò mò về túi khồn của Thẩm Vân Nguyệt, nhịn hỏi:
“Thẩm Thủ Phủ cho ngươi ?”
Thẩm Vân Nguyệt nghi hoặc:
“Cái gì?”
“Túi khôn. Trước Thẩm Thủ Phủ du ngoạn sơn thủy, gặp nhiều và chuyện đặc biệt.”
Thẩm Vân Nguyệt ngờ cha còn trải nghiệm như .
“Ngươi cũng ?”
“Cha và phụ là bạn chí riêng tư.
Hai giấu chuyện gì, báu vật gì đều sẽ để cho ngươi. Thậm chí đám ở Vân Phong cũng nhường bước.”
Nói đến đây, Phó Huyền Hành đống lửa mặt.
Như tự với :
“Từ nay về sẽ chăm sóc mấy ở Vân Phong.”
“Cha cho, thì nổi bật. Người khác thấy , chỉ khi nhận chủ mới thấy.”
Thẩm Vân Nguyệt tháo chiếc nhẫn nhỏ nổi bật tay đưa cho xem.
Phó Huyền Hành nhận lấy đeo lên cho nàng.
“Đừng tháo . Cẩn thận để ý lấy trộm.”
“Ta tin ngươi đó.”
Phó Huyền Hành nhẹ: “Ta mong ngươi cũng giữ chút đề phòng với , nhưng sẽ giấu ngươi điều gì.”