Bùi Tố chiếc vali trong tay , khẽ hừ lạnh một tiếng.
"Nhà họ Thẩm cần cô."
"Cô chỗ ở."
"Cuối cùng vẫn về ?"
Tôi giải thích, im lặng mang hành lý về phòng.
Khoảnh khắc lưng , Bùi Tố phía khẽ nhếch môi.
Tâm trạng dường như chút vui vẻ.
Anh hề lý do thực sự khiến .
Căn hộ hủy, thể thuê cái khác.
Tôi thậm chí thể rời khỏi thành phố , một nơi mới để sinh sống.
Tôi và Bùi Lão Gia T.ử chuyện lâu qua điện thoại.
Tôi với ông rằng tìm hiểu luật hôn nhân gia đình.
Tôi thể nộp đơn ly hôn , đầu thất bại cũng .
Tôi sẽ ly với Bùi Tố, một năm thì tiếp tục kiện tòa.
Theo luật pháp, thứ hai sẽ thắng kiện.
Ông hỏi tại nhất quyết ly hôn, ly hôn sẽ chia đồng nào.
.
Bùi Lão Gia T.ử tinh ranh.
Trước khi kết hôn, ông bắt và Bùi Tố ký thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân.
Toàn bộ tài sản của Bùi Tố đều thuộc về từ khi cưới, bao gồm cả studio .
Nếu ly hôn, gần như tay trắng.
"Con , nhưng con vẫn ly hôn."
"Hôn ước với Bùi Tố bảo vệ con năm năm, con cũng chăm sóc năm năm, bù trừ cho , coi như kết thúc."
Ở đầu dây bên , Bùi Lão Gia T.ử im lặng lâu.
Khi tưởng ông sắp cúp máy, ông :
"Ta thuê một bảo mẫu mới, nhưng cô cách chăm sóc Bùi Tố."
"Cháu hãy chăm sóc thằng bé thêm một tháng nữa, bàn giao công việc."
"Đổi , sẽ cản trở việc ly hôn của cháu, và sẽ đưa thêm cho cháu một trăm vạn tệ."
Điều kiện quá hời, thể từ chối .
Vì , Bùi Tố hề , đây là tháng cuối cùng ở bên cạnh .
Quản gia khi ở đây, ăn uống tệ.
tối hôm đó, Bùi Tố ăn hết hai bát cơm.
Anh hừ một tiếng với : "Khen ."
Tôi mỉm , nhẹ nhàng như khi: "Rất giỏi."
Khóe môi cong lên một đường cong mắt.
Đợi về thư phòng, vội vã dặn dò chị Hà mới đến: "Anh thích khen."
"Bình thường chị cứ khen nhiều hơn. Anh làm sai đừng chỉ ngay lúc đó, hãy đợi đó nhắc khéo." Chị Hà lấy một cuốn sổ nhỏ, ghi từng lời .
Tôi dẫn chị đến tủ thuốc, cho chị mỗi loại t.h.u.ố.c uống bao nhiêu một ngày, mỗi mấy viên.
"Uống t.h.u.ố.c nước. Không quá nóng, nhất là nước ấm 40 độ.
"Cà vạt, khuy măng sét của đều ở ngăn thứ hai của giá treo quần áo."
"Trước khi ngủ uống một cốc sữa nóng."
Tôi kể hết thói quen của cho chị Hà, chị ghi chép cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thu-nhiem/chuong-6.html.]
Sau khi trở về, cuộc sống của Bùi Tố quỹ đạo, cũng còn phát bệnh nữa.
Thế mà hôm đó, khi chị Hà mang t.h.u.ố.c đến cho , trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ly vỡ.
Lúc chạy đến, sàn nhà bừa bộn khắp nơi.
Xung quanh là mảnh thủy tinh vỡ và t.h.u.ố.c viên rơi vãi.
Bùi Tố chân trần, vô tình dẫm lên mảnh thủy tinh vỡ, m.á.u chảy .
Anh , chỉ tay chị Hà, từng chữ từng chữ hỏi :
"Tại là cô ?"
"Tại là cô?"
"Chuyện rõ ràng là việc cô làm."
"Tại đổi ?"
Vừa , nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , lắc đầu: "Tôi đổi thành khác."
"Tôi chỉ cô mang t.h.u.ố.c đến cho ."
Thế là, rót nước và lấy t.h.u.ố.c cho .
Cảm xúc của đến nhanh, cũng nhanh.
Sau khi thấy ngoan ngoãn uống t.h.u.ố.c đưa, mới hỏi: "Tại cần ?"
"Thấy cô, chút sợ."
Tôi nhẹ giọng hỏi: "Sợ cái gì?"
"Sợ cô sẽ giao cho khác."
"Rồi bỏ , cần nữa."
Phải rằng, trực giác của khá nhạy bén.
Tôi quả thực đang bàn giao công việc cho chị Hà, để chị dần dần tiếp quản cuộc sống của Bùi Tố.
Bùi Tố vẫn kéo tay áo : "Sau cô vẫn đến."
"Không đổi ."
"Cô hứa với , bỏ ."
Với tính cách cố chấp của Bùi Tố, nếu sự thật, nhất định sẽ làm loạn một trận.
Tôi tốn công sức xoa dịu cảm xúc của nữa.
Thế là, thẳng mắt , lừa dối: "Được, hứa với , bỏ ."
"Cũng đổi ."
Dù cũng chỉ còn nửa tháng nữa thôi, cùng lắm là đút t.h.u.ố.c cho thêm nửa tháng.
Bùi Tố cong khóe môi, mỉm hài lòng.
Anh hề nhận , chân vẫn đang rỉ máu.
Và , mang t.h.u.ố.c sát trùng để lau rửa vết thương cho như khi.
Anh cũng chú ý đến ánh mắt thương hại của chị Hà.
Tất cả đều sắp , chỉ đắm chìm trong thế giới riêng.
Trưa hôm đó, một nữa thấy Tạ Thư Oánh.
Cô ở cửa biệt thự, ánh mắt hướng về phía cửa sổ kính sát đất của thư phòng ở tầng hai.
Bùi Tố đang bên cửa sổ, cúi đầu đ.á.n.h đàn.
Tạ Thư Oánh tần ngần lâu, tìm Bùi Tố mà tìm .
Cô đưa cho một xấp bản nhạc ngả vàng.
"Anh vẫn luôn tìm bản nhạc , làm phiền chị chuyển giúp cho ."
Tôi ngẩn : "Bùi Tố đang ở lầu, cô tự ?"
"Không ." Tạ Thư Oánh lắc đầu, khóe miệng nở một nụ khổ.
"Anh gặp nữa."