Miếng thịt rơi xuống chân Phó Thịnh Niên, để một vết dầu chiếc quẩn âu đắt tiển của .
Anh chỉ liếc qua một cái, để tâm, tiếp tục ép cô ăn.
Sau khi cho cô ăn xong, đút cho cô uống canh.
Cô hợp tác, nước canh văng tung tóe khắp nơi, làm bẩn cả quần áo và ga giường.
Anh tức giận đặt bát canh xuống, kéo chăn khỏi cô , đưa cô phòng tắm.
"Anh định làm gì?"
"Bẩn c.h.ế.t , tắm sạch sẽ cho em."
Tim Giản Dao như nhảy lên cổ họng. Lúc tay chân cô trói. Anh định lột đồ cô và tắm rửa cho cô như thế ?
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến cô cảm thấy nhục nhã.
Cô cố gắng giãy giụa, đá chân loạn xạ.
"Em cần tắm cho em, thả em , thấy ?"
Cô gào lên, giọng khàn đặc.
Phó Thịnh Niên ngoảnh mặt làm ngo, đặt cô lên bổn rửa tay, đè lên vai cô , giọng điệu thể thưong lượng: "Em ngoan ngoãn đây, đừng lộn xộn.
Nói xong, lưng bật nước tắm.
Giản Dao lợi dụng lúc vùng vẫy định nhảy xuống, nhưng vai vô ý va đồ dùng trong nhà tắm khiến chúng rơi lả tả xuống đất, chiếc cốc đánh răng cũng vỡ tan. Nhìn những mảnh thủy tinh lấp lánh ánh đèn, cô chợt hối hận nhưng cơ thể lao xuống, tay chân trói nên thể ngăn chuyện sắp xảy .
"Phó Thịnh Niên, cứu em!"
Cô hoảng hốt kêu lên.
Phó Thịnh Niên đầu , chứng kiến chiếc cốc rơi xuống "choang" một tiếng vỡ tan, còn cô thì trượt từ bổn rửa xuống, hai bàn chân giẫm những mảnh vỡ sắc nhọn.
"Á..."
Đế chân những mảnh thủy tinh đ.â.m sâu, đau đến
mức Cô gập quỳ sụp xuống.
Phó Thịnh Niên hoảng hốt, vội vàng chạy tới bế cô lên khỏi sàn.
Cô co rúm trong lòng run rẩy, mồ hôi lạnh túa khắp trán, vai và đùi đều thủy tinh cứa đứt, vạt áo nhuộm đỏ một mảng lớn. Đau nhất là lòng bàn chân, m.á.u chảy thành giọt rơi lã chã.
"Không bảo em đừng động đậy ?" Giọng giận dữ xót xa.
Anh bế cô trở về giường và vội vã ngoài lấy hộp thuốc. Nhìn thấy cô co rúm , run rẩy, lòng bàn chân đầy máu, lòng thắt , lo lắng sải bước về phía .
"Em cố chịu đựng chút."
Anh cởi dây trói ở chân, mở hộp thuốc định xử lý vết thương, nhưng tay cầm kẹp run rung, nên làm thế nào.
Mảnh thủy tinh đ.â.m quá sâu, nếu nhổ mà m.á.u ngừng thì nguy hiểm.
Vết thương rõ ràng là thứ mà chuyên về y học như thể xử lý.
Anh do dự thêm, vứt nhíp , tháo dây trói tay cô , đưa cô ngoài nhanh chóng.
Máu chảy từ lòng bàn chân xuống, để những vệt m.á.u sàn nhà.
Giản Dao cắn răng chịu đựng suốt đường , đến bệnh viện thì mặt trắng bệch nhưtờ giây.
Bác sĩ nhổ thủy tinh từ lòng bàn chân, làm sạch vết thương, sát trùng cầm máu, thao tác hề nhẹ nhàng. Sau khi cầm m.á.u tiêm phòng uốn ván, vết thương sâu đến mức khâu .
Cô căng thằng , nghiến chặt răng, kêu lên một tiếng nào.
Phó Thịnh Niên ôm cô trong lòng, cảm nhận cô đang run râ’y.
Em đau ?
Đến một tiếng cũng kêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-72-bi-thuong-ngoai-y-muon.html.]
Anh chỉ bác sĩ khâu vết thương cho cô mà thấy đau .
Vết thương ở chân băng bó xong, vết cắt ở vai và đùi cũng xử lý, thần kinh căng thẳng của Giản Dao đột nhiên thả lỏng, cả gần như ngã lòng Phó Thịnh Niên, nước mắt sinh lý vì đau làm ướt một mảng áo sơ mi của .
Cô thương ở chân, giờ chạy cũng
chạy , thậm chí cần trói cô nữa.
"Trong thời gian ngắn em thể , giờ hài lòng ?" Cô lạnh lùng ngẩng mắt, trừng Phó Thịnh Niên.
Người đàn ông nhíu mày, thể tin lúc cô vẫn còn giận dữvới .
Anh im lặng bế cô rời bệnh viện, đặt xe.
Trên đường về, khí trong xe ngột ngạt.
Giản Dao nghiêng đầu, luôn cảnh phố bên ngoài cửa sổ xe, thèm Phó Thịnh Niên một cái.
Tiểu Hạ
Nếu Phó Thịnh Niên nhất quyết trói cô , thì xảy chuyện ngoài ý .
Về đến nhà, Phó Thịnh Niên xuống xe , cô mở cửa xe thì tới bế cô khỏi xe.
"Ngày mai chuẩn cho em một chiếc xe lăn, khỏi phiển bế."
Phó Thịnh Niên cúi mắt cô một cái, gì, nhà, đưa cô về phòng.
Người giúp việc dọn sạch vết m.á.u giường và sàn nhà, bộ đồ dùng giường đều mới.
Cô xuống giường, Phó Thịnh Niên cởi bỏ quần áo bẩn cô , bắt đầu dùng khăn nóng lau cho cô â'y. Lúc đầu cô giãy giụa kêu la, Phó Thịnh Niên liền giữ c.h.ặ.t t.a.y đang động đậy của cô .
Cô thể thoát , chỉ thể ép buộc chấp nhận.
Bị đối xử như một con búp bê, cô cảm thấy chẳng khác gì một kẻ vô dụng.
Sau khi giúp cô quần áo sạch sẽ, Phó Thịnh Niên đỡ cô xuống, đắp chăn cho cô , đó dậy phòng tắm.
Tiếng nước chảy vội vã vang lên, cô từ từ dậy, ánh mắt đăm đăm chiếc ghế sofa xa.
Chiếc túi của cô để đó, và điện thoại ở trong túi.
Nếu cô thể liên lạc với cố Tương, lẽ cố Tương thê’ đưa cô rời khỏi đây.
Phó Thịnh Niên phòng tắm lâu, bây giờ giờ là cơ hội để cô tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, nhưng nếu cô liên lạc với cố Tương, đối phương thực sự đến đưa cô , Phó Thịnh Niên liệu chịu buông tha cho cô ? Đến lúc đó lẽ còn liên lụy đến Cớ rương.
Suy nghĩ một hồi lâu, cô nhíu mày xuống.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng , nhanh cô thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Cô xoay , lưng về phía phòng tắm, lâu , Phó Thịnh Niên xuống bên cạnh cô , một bàn tay ấm áp nắm lấy vai cô , mạnh mẽ xoay cô , cô ép buộc nghiêng đối mặt với Phó Thịnh Niên.
"Còn đau ?" Giọng của đàn ông dịu dàng vô cùng, khi , ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má cô .
Cô im lặng , cô một lúc, khuôn mặt trai từ từ tiến gần, hôn cô .
Cô né tránh, "Anh làm gì thế?"
"Lần em thương ở lưng, làm thế ?"
Nhìn khuôn mặt Phó Thịnh Niên gần, từng tế bào cơ thể cô đều bắt đầu phản kháng, cô đẩy , nhưng nắm lấy cổ tay cô , kéo cô lòng ôm chặt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô â'y.
Nụ hôn của từ nhẹ đến sâu, từ dịu dàng đến cuổng nhiệt...
Hdi thở của Giản Dao dần trở nên gấp gáp, đầu óc mơ màng, cô Phó Thịnh Niên giữ chặt, cơ thể gần như thể động đậy.
Hôn một lúc, Phó Thịnh Niên đột nhiên rời môi, lật đè lên cô .
Tim cô đập mạnh, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng ừng lên sắc đỏ nhạt.
"Em thương thếnày mà cũng buông tha?"
Người đàn ông thở chút gấp gáp, "Thương ở chân, ảnh hưởng."
"Anh là đồ dã thú..."
Chưa hết câu, thở cướp , môi mạnh mẽ chiếm lấy.