“Anh Phó, khôi phục...”
Chữ “trí nhớ” còn kịp thốt thì cửa phòng bệnh đột ngột đẩy mở. Người bước là Giản Dao, tay xách theo một hộp cơm giữ nhiệt.
Anh còn đang định gì đó, thì còn trông vẻ khoẻ mạnh, khóe môi cong cong, bỗng chốc đưa tay lên xoa trán, cả tựa đầu giường tỏ vẻ yếu ớt mệt mỏi.
“Anh tỉnh ? Đầu còn đau ?”
Giản Dao nhanh chóng đến, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường xuống bên cạnh, thấy Phó Thịnh Niên khẽ cau mày xoa trán, cô vội vàng đưa tay lên, nhẹ nhàng mát-xa hai bên thái dương cho .
Ánh mắt sâu thẳm, cô chăm chú, giọng trầm thấp: “Đau đầu, chóng mặt... chắc hôn một cái mới đỡ.”
Tiểu Hạ
Điền Dã chớp chớp mắt, trơ tại chỗ, miệng há hốc như sắp rớt cằm. Không còn khỏe mạnh lắm ?
Sao Giản Dao , biến thành bệnh yếu ớt, chỗ nào cũng nữa ?
“Anh tỉnh lúc nào ? Bác sĩ tới ?”
Giản Dao hỏi quan sát sắc mặt , thấy sắc khí của trông hơn hẳn lúc cô rời .
“Có đau lắm ?”
Phó Thịnh Niên khẽ lắc đầu, “Hôn một cái là hết đau.”
Giản Dao nhướng mày, nghi ngờ , “Thật đau giả vờ?” Anh vùi mặt bờ vai cô, nũng nịu: “Thật mà.”
Vừa , lén liếc về phía Điền Dã - đang ngơ ngác như tượng đá, hiệu bằng mắt. Điền Dã hiểu ý ngay, xoay rảo bước đến cửa.
Làm bóng đèn cỡ đại, Điền Dã tự phận, khổ, dám nán thêm giây nào, nhanh chóng rút lui khỏi phòng.
Chẳng bao lâu, trong phòng chỉ còn hai họ. “Vậy để em gọi bác sĩ đến khám cho .”
Giản Dao vươn tay định nhấn nút gọi đầu giường.
Phó Thịnh Niên nắm lấy tay cô, “Không cần, đau đến .” Chủ yếu là cô hôn dỗ một chút, nên mới cố tình giả vờ yếu.
Khổ nỗi, làm nũng giả vờ đau đều tác dụng. Cô nghiêm túc quá khiến dở dở .
Cô vẫn khôi phục trí nhớ. Anh cũng định sớm, đang định nhân cơ hội trêu chọc cô.
“Em xoa cho chút là .”
Anh nghiêng xuống, gối đầu lên đùi cô. “Không gọi bác sĩ chắc chắn chứ?”
“Ừ.”
Giản Dao thở dài, tay nhẹ nhàng đặt lên hai bên trán , mát-xa theo vòng tròn.
Anh nghiêng về phía bụng cô, mắt lặng lẽ dừng vùng bụng phẳng lặng . Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh đứa bé kịp chào đời mãi mãi.
Lồng n.g.ự.c chợt siết một cách đau nhói.
Nếu vì , đứa con sẽ chết.
Anh ôm lấy eo cô, má dán sát bụng cô, nhẹ nhàng cọ cọ. Giản Dao bật bất lực, “Sao hôm nay như ?”
Cứ như con mèo con, cứ dính lấy cô nũng nịu mãi buông. “Sao em ngã cầu thang ?”
Anh chuyển chủ đề, hỏi cô. “Do Mặc Tiểu Nhiễm đẩy.” “Cô cố tình?”
“Ừ. Cô ăn trộm hộp trang sức em để . Em phát hiện thì đẩy.”
Lúc đó, cô nghĩ Giản Minh Sơ sẽ đuổi Mặc Tiểu Nhiễm khỏi nhà vì chuyện . Ai ngờ ông bao che, còn những lời khiến cô thất vọng vô cùng.
“Em đói ?”
Cô nhẹ vỗ vai , từ từ dậy, dựa đầu giường. Mắt liếc hộp cơm giữ nhiệt đặt bên, chút dè chừng.
Chưa kịp từ chối, Giản Dao mở hộp, múc một bát canh thơm nức.
Mùi thơm... nhưng mùi vị thì… Anh quá hiểu “tay nghề đen tối” của Giản Dao. Thấy cô bê bát canh tới, xuống bên cạnh, dùng muỗng múc canh đưa đến miệng , Phó Thịnh Niên vô thức nghiêng đầu tránh.
Không dám uống!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-340-co-the-chien-dau-ba-ngay-ba-dem.html.]
Anh đang là bệnh nhân, uống nhầm nồi canh “hủy diệt” của cô, khi xuất viện nổi.
“Anh ăn ?”
Giản Dao nghiêng muỗng về phía miệng thêm chút nữa. Anh nghiêng đầu tránh, thái độ ... chống cự.
Cô đầy nghi hoặc. Cảm thấy lạ, rõ ràng từ khi về nhà họ Giản tới giờ khá lâu, hôn mê lâu thế, lẽ đói mới đúng.
Sợ đói, cô vội về nhà bảo cô giúp việc nấu canh mang đến. Cô bản nấu ăn dở, nên chỉ bên học hỏi, tự tay đụng gì hết. “Canh thật sự ngon lắm. Em nếm thử , thơm đậm đà. Anh thử ?”
Nghe , lông mày Phó Thịnh Niên lập tức nhíu chặt, thành một chữ “Xuyên”. “Em nếm ?”
“Ừ.”
“Khi nào?”
Cô nghĩ ngợi: “Chắc mười lăm phút .” “Bụng đau ?”
“Không.” “...”
Anh im lặng, gương mặt đầy cảnh giác.
Thấy với tay định nhấn nút gọi bác sĩ, Giản Dao ngớ một lúc lập tức hiểu , vội nắm tay :
“Anh tưởng canh đó là em nấu ?” “Chẳng ?”
“Là cô giúp việc nấu. Em chỉ mang đến thôi.”
Phó Thịnh Niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu giường, gương mặt cuối cùng cũng thư giãn hơn.
“Đút cho .”
Giọng đột nhiên mang theo vài phần bá đạo. Giản Dao bật : “Anh... nhớ đúng ?”
Vừa , khi tưởng là cô nấu, sống c.h.ế.t chịu uống. cô nếm mà , sốt ruột gọi bác sĩ kiểm tra.
Anh rõ ràng trình độ nấu nướng của cô thế nào – đó là chuyện từ khi mất trí nhớ.
Sau khi mất trí, cô từng nấu ăn cho . “Trí nhớ của ... hồi phục ?”
Phó Thịnh Niên mím môi, đáp. Ánh mắt sâu hun hút chằm chằm đôi môi cô đang mấp máy, yết hầu khẽ động.
Anh lấy bát canh từ tay cô, đặt lên tủ đầu giường, ngón tay dài khẽ nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô đầy xúc động.
Cô còn kịp phản ứng, cả kéo lòng.
Nụ hôn của mang theo sự bá đạo đầy chiếm hữu, nhanh như vũ bão, mạnh mẽ đến nghẹt thở.
Cô giơ tay đẩy n.g.ự.c , dùng nhiều sức mới đẩy . “Anh là...”
Còn hết câu, nữa cúi xuống hôn cô. Tay mạnh mẽ siết lấy
gáy, đè cô xuống giường. Đây là bệnh viện đấy!
Cô trợn tròn mắt , mặt gần sát đến mức thở nóng rực phủ kín gương mặt cô.
Cảm giác ... vô cùng quen thuộc. Anh chắc chắn nhớ điều gì đó.
Cô cố dùng tay đẩy , nhưng giữ chặt, khóa chặt hai tay cô áp lên đỉnh đầu.
Cô thật nhắc rằng đây là bệnh viện, bên ngoài còn bảo vệ, bác sĩ và y tá thể bất cứ lúc nào. Hơn nữa... là bệnh nhân, nên vận động mạnh.
áp chặt lên cô, chẳng để cô động đậy, nụ hôn sâu cuồng nhiệt, dường như quên mất đang ở .
Tim cô đập thình thịch, mặt đỏ như sắp phát sốt.
Hôn đến khi cả hai đều thở dốc, mới buông cô , xuống bên cạnh, thở vẫn còn gấp gáp.
“Anh xuất viện.”
Anh l.i.ế.m nhẹ môi , ánh mắt đầy tiếc nuối.
Cô điều chỉnh thở, vỗ nhẹ má để bình tĩnh , nghiêm túc : “Tốt nhất nên ở theo dõi thêm một ngày.”
Anh đầu cô, đôi mắt ánh lên tia sâu sắc: “Anh khỏe ... bây giờ thể chiến đấu ba ngày ba đêm.”