“Mình sẽ làm chuyện dại dột nữa .” Hiện tại đầu óc cô tỉnh táo.
Dù hôm qua Tiêu Chính đến chuyện, bảo rằng Đường Chiến quỳ ngoài cổng đến hai ngày bỏ , kiên trì đến ba ngày, loại đàn ông như xứng để gửi gắm cả đời nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng Đường Chiến.
Giản Dao nắm tay cô, kéo xuống bên giường, ánh mắt nghiêm túc: “Có chuyện với .”
Tiêu Điềm chớp mắt:
“Chuyện gì ?”
“Cậu nhốt trong nhà, khả năng cao đến ngày cưới cũng tự do. Đường Chiến gặp , nhiều việc thể bàn bạc. Mình đến là để chuyển lời, định cướp dâu, cho nên nhất định đăng ký kết hôn với Văn Trí.”
Tiêu Điềm ngẩn :
“Cướp dâu á?”
“Đây là bất đắc dĩ. Nếu cách nào khác, cũng và Đường Chiến đến bước cực đoan như .”
Tiêu Điềm trầm mặc thật lâu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Giản Dao, nhỏ: “Mình nhờ một việc.”
“Cậu .”
“Giúp mua que thử thai.”
Mấy ngày nay cô ăn ngon, buồn nôn, nuốt nổi thứ gì.
Uông Hà tưởng cô cố tình giả bệnh, còn mời bác sĩ đến khám và kê thuốc dày. Những thuốc đó cô dám uống. Kỳ kinh nguyệt tháng cũng trễ lâu, cô nghi ngờ mang thai.
Chuyện cô dám để Uông Hà và Tiêu Chính , sợ rằng nếu thật sự mang thai, họ sẽ vì ép cô cưới Văn Trí mà bắt cô phá thai.
Cô tin họ làm chuyện như . “Cậu mang thai ?”
Giản Dao trừng lớn mắt, kinh ngạc mừng rỡ. “Chỉ là nghi ngờ thôi.”
“Cậu chờ chút, mua que thử ngay.”
Giản Dao vội vã dậy, nhanh chóng rời phòng, chạy xuống lầu.
Thấy Phó Thịnh Niên và Tiêu Chính vẫn sofa uống trò chuyện, cô bước tới, cúi nhỏ bên tai Phó Thịnh Niên:
“Anh giúp em cầm chân họ thêm một lúc, em hiệu thuốc mua đồ.” Vừa hai chữ “hiệu thuốc”, Phó Thịnh Niên lập tức cảnh giác.
Anh tưởng Giản Dao khó chịu trong , ngẩng đầu cô kỹ một lượt. sắc mặt cô , còn mỉm nhẹ, chẳng giống đang ốm chút nào.
Anh âm thầm thở phào, hỏi thêm, chỉ gật đầu và dặn: “Nhớ dẫn theo vệ sĩ.”
Cô khẽ “ừ” một tiếng, lễ phép với Tiêu Chính, xách túi cửa.
Cô dẫn hai vệ sĩ, bảo tài xế chở đến hiệu thuốc gần nhất. Sau khi mua que thử thai, cô cất kỹ túi nhanh chóng nhà họ Tiêu.
Uông Hà vẫn đang cạnh Tiêu Chính, giúp ông pha mời Phó Thịnh Niên. Vì chuyện làm ăn nên cô chen , chỉ chú ý đến hành động của Giản Dao.
Thấy Giản Dao nãy vội vã, giờ về và lập tức lên lầu, cô khẽ nhíu mày, cảm thấy gì đó .
Uông Hà định theo xem thử, Tiêu Chính kéo tay cô :
“Đi lấy hộp ngon nhất cho , hiếm khi Tổng giám đốc Phó đến chơi, đổi khẩu vị chút.”
“Gọi giúp việc lấy cũng mà.”
Tiêu Chính lập tức thấy mất mặt, quen việc Uông Hà vốn lời nay trái ý . Sắc mặt ông sầm xuống, vui :
“Tôi bảo bà thì cứ , nhiều lời thế.”
Thấy ông hài lòng, Uông Hà đành nín nhịn, dậy lấy .
Lúc bà đang pha ấm mới, Giản Dao đưa que thử thai cho Tiêu Điềm. Tiêu Điềm nhà vệ sinh vài phút, lúc bước mắt đỏ hoe.
Giản Dao lập tức bước tới, tay cô. Hai vạch.
Thật sự thai .
Tiêu Điềm như rơi trạng thái ngẩn ngơ, nên làm gì tiếp theo. “Nếu bố chuyện mang thai, họ chấp nhận Đường Chiến và đứa bé ?”
Giản Dao tỉnh táo hỏi cô.
Tiêu Điềm nghĩ lâu, cuối cùng lắc đầu. “Không chấp nhận ?”
Tiêu Điềm khổ sở :
“Mình nữa...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-324-tieu-diem-mang-thai.html.]
Cô ngờ thực sự mang thai với Đường Chiến.
Tiêu Chính thì nôn nóng cô gả nhà họ Văn để củng cố hợp tác làm ăn giữa hai nhà. Trong mắt ông, cô chẳng khác nào một công cụ, khiến cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Rõ ràng đây ông yêu thương cô, mà đến chuyện hôn nhân thể ủng hộ cô?
Uất ức dâng lên trong lòng, nước mắt cô ngừng tuôn rơi.
“Đừng mà.”
Giản Dao đỡ cô xuống giường, kiên nhẫn :
“Chuyện mang thai, nhất nên với Đường Chiến.”
Vừa , cô lấy điện thoại của từ túi , chỉnh sang chế độ im lặng nhét tay Tiêu Điềm:
“Cậu cầm tạm điện thoại của , tiện liên lạc với Đường Chiến. Nhớ đừng để bố phát hiện.”
Tiêu Điềm cúi đầu điện thoại, lau nước mắt lập tức gọi cho Đường Chiến.
Cô thể chờ thêm nữa.
Tút tút tút — tiếng chuông vang lên lâu nhưng ai bắt máy. Cô lo lắng đến bật :
“Anh máy...” Giản Dao vội an ủi:
“Em đừng cuống, sẽ gọi khi thấy cuộc gọi nhỡ. Em cứ giấu điện thoại kỹ .”
Tiêu Điềm gật đầu, cố gắng trấn tĩnh .
Cô giấu điện thoại tầng cùng của tủ quần áo, bọc que thử thai bằng khăn giấy cẩn thận, nhét ngăn sâu nhất của ngăn kéo.
Trước khi chắc chắn bố sẽ chấp nhận đứa trẻ , cô dám để họ đang mang thai.
Làm xong tất cả, cô Giản Dao đầy cảm kích:
Tiểu Hạ
“Cảm ơn .”
“Bạn bè với , khách sáo làm gì.”
“Trước đây đối xử với , còn từng hiểu lầm và A Chiến quan hệ gì đó...”
Giản Dao để tâm, mỉm :
“Mọi chuyện qua , đừng nghĩ nữa.”
Cô ở thêm một chút, nhưng ngờ Uông Hà đột ngột đẩy cửa bước .
Sắc mặt bà nghiêm khắc, một vòng quanh phòng dò xét với ánh mắt cảnh giác.
“Cũng muộn , Tiểu Điềm nên nghỉ ngơi.” Lời đuổi khéo buông .
Giản Dao ý, gì mà dậy rời .
Sau khi cô , Uông Hà nghi ngờ Tiêu Điềm, chất vấn: “Hai đứa những gì?”
Tiêu Điềm sa sầm mặt, chui lên giường, lười đáp:
“Chỉ trò chuyện vài câu thôi.” “Vừa nãy nó ngoài làm gì?” “Con .”
Cô trùm kín chăn, chẳng thèm để ý đến nữa.
Uông Hà hỏi gì cũng khai thác gì, đành bất lực khỏi phòng. Dưới nhà, Phó Thịnh Niên dậy, chuẩn cùng Giản Dao rời . Uông Hà vội vàng giả lả bước đến, khoác tay Tiêu Chính tiễn khách tận cửa. Bốn khách sáo qua mấy câu, hai rời khỏi nhà họ Tiêu.
Vừa lên xe, Giản Dao kìm :
“Tiểu Điềm mang thai .”
Phó Thịnh Niên nhướng mày:
“Vậy chẳng cô và Đường Chiến thể kết hôn danh chính ngôn thuận ?”
“Hy vọng là ...”
Nhắc đến chuyện mang thai, Giản Dao kìm nhớ đến đứa con mà từng mất.
Cô oán trách Phó Thịnh Niên.
khoảnh khắc bất chấp mạng sống vì cô, cô tha thứ cho tất cả .
Cô dựa đầu vai , suốt dọc đường về đều im lặng, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện sức khỏe của hồi phục đến , liệu còn thể mang thai nữa .
Trước và khi Phó Thịnh Niên mất trí nhớ, họ cũng từng thời gian ngọt ngào bên , hề dùng biện pháp gì... Vậy mà đến giờ bụng cô vẫn chẳng động tĩnh gì, khiến cô bắt đầu thấy hoảng sợ.