Cô nghiến răng, giơ tay gõ cửa, nín thở giả giọng : “Dịch vụ phòng.” Rất nhanh đó, cửa phòng một phụ nữ mở .
Người phụ nữ khoác áo choàng tắm, mái tóc dài còn ướt sũng, lớp trang điểm mặt đậm đà diêm dúa, ai khác chính là bạn của cô – Tô Dung Nhi.
Nhìn thấy cô, Tô Dung Nhi sững , phản xạ đầu tiên là đóng cửa. Ai ngờ Lục Vân Tịch giơ chân đạp thẳng một phát, cánh cửa bật , Tô Dung Nhi đẩy ngã dúi dụi xuống đất, vô cùng chật vật.
“Vân Tịch, tớ giải thích !”
Trương Hàn Vũ đang giường chơi điện thoại, thấy hai chữ “Vân Tịch” liền bật dậy.
Anh còn tắm, vẫn mặc nguyên bộ vest khi đến đây. Thấy Lục Vân Tịch đang tức giận lườm và Tô Dung Nhi, há miệng định giải thích, cảm thấy vô ích, bèn chỉ thẳng Tô Dung Nhi đang đất:
“Là cô quyến rũ .”
Tô Dung Nhi mặt trắng bệch, thể tin nổi mà : “Hàn Vũ, gì cơ?”
“Là cô quyến rũ !”
Nói Trương Hàn Vũ nhảy xuống giường, chạy hai bước tới mặt Lục Vân Tịch, quỳ phịch xuống:
“Bảo bối, đều là kiềm chế , là cô dụ dỗ , nhào lòng .”
Lục Vân Tịch tin mấy lời lươn lẹo đó. Thấy Giản Dao cũng theo , cô đóng cửa phòng , xắn tay áo lên, túm lấy tóc Tô Dung Nhi kéo thẳng phòng tắm.
“Dọn dẹp xong cô , sẽ xử lý .” Tô Dung Nhi đau đến mức hét chói tai.
Lục Vân Tịch hề nương tay, kéo thẳng cô phòng tắm. Thấy bồn tắm vẫn còn đầy nước khi Tô Dung Nhi tắm xong, cô trực tiếp nhấn đầu cô đó.
Tô Dung Nhi sặc mấy ngụm nước, giãy giụa dữ dội.
Lục Vân Tịch kéo cô lên để thở, tiếp tục ấn xuống nước.
Trương Hàn Vũ mà nổi cả da gà, xót xa cho Tô Dung Nhi, nhưng giờ lúc để xót.
“Vân Tịch, thật đấy, là cô dụ dỗ . Em xem còn đồ, thật bọn làm gì cả, em tin .”
Anh quỳ bò tới mặt Lục Vân Tịch, trong lòng chỉ nghĩ đến tiền đầu tư từ nhà họ Lục. Anh đính hôn với cô cũng vì chuyện đó, thể để một phụ nữ như Tô Dung Nhi phá hỏng thứ.
Anh cố nhẫn nhịn, Lục Vân Tịch ném Tô Dung Nhi lên sàn, đưa tay định kéo tay cô. Kết quả cô đá một phát lăn đất.
“Em tin , oan mà!”
Anh bò dậy, chỉ Tô Dung Nhi đang thở hổn hển mặt đất, tức tối hét lên:
“Là con đàn bà đáng c.h.ế.t lẳng lơ dụ dỗ , tất cả là của cô !”
Tô Dung Nhi dám tin tai . Người đàn ông từng theo đuổi cô từ thời đại học, giờ phút đổ hết tội lên đầu cô.
Mắt cô đỏ hoe, nước mắt hòa lẫn nước mặt rơi lã chã, dáng vẻ cực kỳ
thê thảm.
“Vân Tịch, tin lời ?” – cô ngước lên Lục Vân Tịch, nước mắt ngừng chảy –
“Anh theo đuổi tớ lâu , quan hệ của bọn tớ vẫn như thế từ lâu, do tớ dụ dỗ gì cả. Là vì tiền mới đính hôn với . Anh bao giờ cưới . Anh nóng nảy, gu, là một phụ nữ mất giá. Nếu tiểu thư nhà họ Lục, còn chẳng buồn liếc mắt .”
Nói , cô yếu ớt trừng mắt Trương Hàn Vũ:
“Đồ khốn, đối xử với như thế mà thấy cắn rứt ?”
Họ yêu từ năm ba đại học. Vì , cô sẵn sàng giấu mối quan hệ yêu đương, thậm chí còn giúp lấy lòng Lục Vân Tịch. cuối cùng nhận lấy kết cục thế .
Cô thật sự quá ngu ngốc.
Trái tim đau nhói như xé rách, thở dồn dập. Không bao lâu , cô ngất lịm .
Lục Vân Tịch thấy cô ngất xỉu, liền trừng mắt Trương Hàn Vũ. Cô tháo giày cao gót, như phát điên lao tới nện thẳng lên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-234-uong-nhieu-ruou-nhu-vay-co-phai-dang-muon-an-don-khong.html.]
Trương Hàn Vũ ôm đầu chịu trận, trong lòng dâng lên một nỗi nhục nhã tột cùng.
Cả đời từng phụ nữ đánh như thế. Thực trong lòng khinh thường Lục Vân Tịch, chỉ yêu Tô Dung Nhi.
Tô Dung Nhi xuất bình thường, môn đăng hộ đối với …
Anh từng hứa với cô, cứ tạm đính hôn với Lục Vân Tịch , chờ lấy khoản đầu tư sẽ đá cô . Không ngờ chuyện bại lộ thế .
Nhìn con gái yêu sõng soài sàn, Lục Vân Tịch hành hạ đến thảm hại, nhịn nổi nữa, liền túm lấy tay cô đang cầm giày cao gót, vung tay tát cho cô một cái.
Lục Vân Tịch ngờ dám tay, đánh đến choáng váng, ngã nhào xuống sàn.
Cô bò dậy kịp vững, Trương Hàn Vũ tung chân đá một cú, cả bay thẳng bồn tắm. Sau đó, bế ngang Tô Dung Nhi lên, ngoảnh đầu mà rời .
Giản Dao yên lặng Trương Hàn Vũ ôm Tô Dung Nhi rời ,
bước phòng tắm. Thấy Lục Vân Tịch trong bồn tắm, ướt sũng, cô lập tức bước đến đỡ cô dậy.
Lục Vân Tịch bỗng nhào lòng cô, bật nức nở.
Cô an ủi lâu, cảm xúc của Lục Vân Tịch mới dần định . Rời khách sạn, xe, Lục Vân Tịch lái xe như bay.
xe chạy về biệt thự Kim Đỉnh mà rẽ sang hội sở Phượng Hoàng.
“Nghe chị là bà chủ ở đây, thể mời em uống một ly ?” – Lục Vân Tịch mặt mày tái nhợt, mệt mỏi hỏi.
Giản Dao do dự một lúc, dẫn cô hội sở, sắp xếp một phòng riêng, đó về văn phòng lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho cô.
Lục Vân Tịch ý định , luôn ghế sô pha, rót hết ly đến ly khác.
“Uống với em .” – cô đẩy một ly rượu tới mặt Giản Dao, nước mắt rưng rưng –
“Trước đây em đối xử với chị , em dạy dỗ em … Em xin , thật sự xin …”
Tiểu Hạ
Giản Dao vỗ nhẹ vai cô:
“Chuyện cũ đừng nhắc nữa. Cho chị mượn điện thoại ?” Cô gọi cho Lục Ngộ Chi, nhờ đến đón em gái về.
“Chị định gọi cho em ?” “Ừ.”
“Em để em đang ở đây.” “Tại ?”
“Anh sớm nhắc em về Trương Hàn Vũ và Tô Dung Nhi , là em tin. Giờ nhất định thấy em thật ngu ngốc. Em dám gặp nữa.”
“Anh là của em, chắc chắn sẽ về phía em.”
“Đừng gọi cho … Chị ở với em một chút ? Chị Dao Dao, em khó chịu lắm… ở với em nha…”
Lục Vân Tịch mượn men để làm nũng, ôm chặt lấy tay cô, tựa đầu vai cô.
Giản Dao bất ngờ, trong lòng cũng dâng lên một chút mềm mại. “Được, chị sẽ ở .”
Cả hai uống đến hơn một giờ sáng, quên mất cả thời gian, say khướt.
Phó Thịnh Niên nhận điện thoại từ vệ sĩ, Giản Dao đang ở hội sở Phượng Hoàng uống rượu cùng em gái của Lục Ngộ Chi thì tức giận kéo tới, còn báo luôn cho Lục Ngộ Chi đến đón em gái .
Hai chạm mặt trong thang máy, sắc mặt ai cũng chẳng dễ chịu.
Một một bước phòng bao, thấy Giản Dao và Lục Vân Tịch đang ôm tiếp tục uống rượu.
Phó Thịnh Niên đen mặt tới, giật ly rượu trong tay Giản Dao, vác cô lên vai. “Anh là ai ? Anh làm gì đó? Mau thả xuống!” – Giản Dao la lên.
“Uống nhiều thế , đúng là đáng dạy dỗ!”
Nhận giọng , cô tỉnh táo hơn đôi chút:
“Anh… đến đây?”