Xác nhận là dì giúp việc vẫn tìm chiếc hộp mà cô mô tả, Giản Dao thất vọng cực độ xe bảo mẫu, ghế , kéo bịt mắt xuống, để ý đến ai.
Tiểu Kiều xách túi gần, xuống cạnh cô, hắng giọng nhỏ: “Chị Dao, chị đang tìm đồ đúng ?”
Giản Dao thẳng dậy, tháo bịt mắt, cô .
“Thật em định với chị từ , quà mà Phó tặng chị, em giữ giúp chị. em dám , sợ chị giận.”
“Anh tặng quà cho ?”
Tiểu Kiều lắc đầu, cúi xuống lục trong túi xách, lấy chiếc hộp quà mà Phó Thịnh Niên tặng Giản Dao nhưng cô ném thùng rác.
“Em lén giữ đấy, em làm giỏi ?”
Ánh mắt thất vọng của Giản Dao lập tức tan biến, cô vội vàng nhận lấy chiếc hộp, mở xem.
Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương cực kỳ xinh , đính kim cương hồng, từng viên tròn đều, lấp lánh.
Thấy sắc mặt cô dịu , Tiểu Kiều mỉm : “Chị Dao, chẳng nên khen em một câu ?”
“Ừm.”
Giản Dao cất hộp túi xách, giơ tay xoa đầu Tiểu Kiều, “Làm lắm.”
“Có phần thưởng ạ?” “Em phần thưởng gì?”
“Cho em nghỉ một ngày ?” “Chỉ một ngày thôi?”
“Ý em là, cho em và Kiều nghỉ cùng một ngày, sinh nhật em.”
Tiểu Kiều là trợ lý của Giản Dao, còn Kiều Thắng Nam là vệ sĩ của cô. Hai họ nghỉ cùng ngày, đúng sinh nhật cô , đúng là khó sắp xếp.
“Anh Kiều?” Giản Dao cong môi, nhẹ nhàng: “Cách em gọi thiết thế cơ ?”
Tiểu Kiều đỏ mặt:
“Anh lớn hơn em, gọi là Kiều cũng hợp lý mà.” “Vậy sinh nhật em quà gì?”
“Chị cho bọn em nghỉ một ngày là .” “Thế thì .”
Tiểu Kiều theo cô mấy năm , Giản Dao quý cô . Sinh nhật trợ lý bảo bối, thể đơn giản như ?
Cô Tiểu Kiều cùng Kiều Thắng Nam chơi trong ngày sinh nhật, nghĩ một lát, cô :
“Hay thế nhé, sinh nhật em, cần em và Kiều Thắng Nam làm gì, bộ chi phí chị bao hết.”
Mắt Tiểu Kiều sáng rực lên: “Thật ạ?” “Thật.”
“Em công viên nước Disney.” “Được.”
“Em ở khách sạn hạng sang, phòng suite.” “Được.” “Em còn ăn...”
Tiểu Kiều luyên thuyên cả đống, Giản Dao đều gật đầu đồng ý.
Việc tìm món quà mà Phó Thịnh Niên tặng thật sự ngoài mong đợi của cô, tâm trạng lên nhiều.
Dù Cố Tương những lời nặng, nhắc nhở cô tỉnh táo, đừng nghĩ tới Phó Thịnh Niên nữa, nhưng cô vẫn luôn nhớ đến , từng phút từng giây.
Mười năm qua, trong lòng cô chỉ , trong ký ức cũng là . Muốn cô quên sự tồn tại của , thật sự quá khó.
Cô thật sự đối xử quá tệ với .
Cô mất đứa trẻ, cũng đau lòng kém gì cô. Họ cần tiếp tục tổn thương nữa. Hơn nữa, cô hứa với bà nội là sẽ bỏ mặc một .
Chỉ là... trong lòng cô vẫn còn một khúc mắc thể vượt qua. Cô và Phó Thịnh Niên... thể như nữa.
Họ... vĩnh viễn thể . ...
Trước ngày Tiểu Kiều nghỉ phép, cô mặt Giản Dao đến trung tâm thương mại lấy chiếc đồng hồ đặt làm riêng, mang về nhà cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-218-anh-ay-hoan-hao-den-muc-khien-co-khong-dam-co-mong-tuong.html.]
Hôm nay may mắn chỉ nửa ngày, Giản Dao trưa về tới nhà.
Cố Tương đến studio, trong nhà chỉ còn cô. Nhận lấy chiếc hộp gói , tiễn Tiểu Kiều xong, cô trở về phòng ở tầng hai, do dự một lát lấy điện thoại , bấm gọi cho Lục Ngộ Chi.
Tiểu Hạ
Chỉ một tiếng chuông, bắt máy.
Cô gọi tới khiến bất ngờ xen lẫn vui mừng. “Có rảnh ăn một bữa cơm ?”
Chưa đợi cô rõ, Lục Ngộ Chi chủ động mời.
Cố Tương nhà, cô cũng ăn đồ giao tận nơi, nghĩ nghĩ đồng ý.
Cả hai hẹn gặp ở một nhà hàng Trung gần đó, Lục Ngộ Chi đặt chỗ sẵn. Cô đến nơi, báo tên và điện thoại của , nhân viên dẫn lên một phòng riêng ở tầng hai.
Vừa cửa, cô thấy Lục Ngộ Chi sẵn trong đó. Anh lịch thiệp dậy chào, còn đón lấy túi xách tay cô treo lên giá.
Cô mỉm gượng gạo, lấy chiếc hộp đựng đồng hồ từ trong túi , đưa cho : “Anh Lục, tặng .”
“Cho ạ?”
Lục Ngộ Chi ngạc nhiên thôi:
“Cô Giản còn chuẩn quà cho ?”
“Vâng, đây từng tặng vòng tay mà.” Lục Ngộ Chi lập tức hiểu đây là quà đáp lễ.
Giữa họ... vẫn còn cách.
Lần chia tay vui, cũng ngại chủ động liên lạc . Thời gian qua, ngoài công việc, đều dành để dạy bảo Lục Vân Tịch. Cô bé đổi quá nhiều, nhưng ít nhất phép tắc hơn.
Hai xuống, gọi món.
Nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, Giản Dao tháo mũ và khẩu trang, để lộ khuôn mặt trang điểm nhẹ mà vô cùng tinh tế. Lục Ngộ Chi cô một lúc, cúi mắt, như đang suy nghĩ điều gì.
“Cô Giản gặp ... chỉ để đưa quà đúng ?”
Câu hỏi trúng tim đen khiến Giản Dao chút lúng túng, quả thật, cô chỉ định mang quà tới cho .
“Lần hiểu lầm đó, cần giải thích rõ. Tôi đối tượng kết hôn nào cả. Tôi độc . Chuyện tình cảm và hôn nhân của , do tự quyết định, ai quyền can thiệp.” giọng Lục Ngộ Chi cực kỳ nghiêm túc.
Giản Dao gật đầu, cô tin độc , nhưng cô nghĩ bản xứng với .
“Tôi từng kết hôn, ly hôn, từng mang thai. Khi gặp , đang bụng bầu. Tôi quá khứ. Anh, cả gia thế lẫn ngoại hình, đều xứng đáng hơn.”
“Tại cô thiếu tự tin như ?”
Giản Dao hẳn là tự tin, chỉ là... Lục Ngộ Chi quá hảo. Hoàn hảo đến mức khiến cô dám bất kỳ ảo tưởng nào.
Với cảnh của cô, nếu đến gần , chẳng khác nào kéo một thế giới hỗn loạn và nguy hiểm. Đó... là điều cho .
Thấy cô im lặng, Lục Ngộ Chi mỉm :
“Vậy thì làm bạn nhé. Ở nhà nhờ cha , ngoài nhờ bạn bè. Tôi mới tới đây, mong cô Giản quan tâm giúp đỡ.”
“Đương nhiên .”
Không khí lập tức dịu nhờ câu đó của . Giản Dao thở phào nhẹ nhõm.
Thức ăn nhanh chóng mang lên. Cả hai yên lặng dùng bữa.
Chuông điện thoại trong túi xách bỗng vang lên. Giản Dao vội đặt đũa xuống, dậy lấy điện thoại, là cuộc gọi từ Chu Hồng, chắc là chuyện công việc.
Cô mỉm xin với Lục Ngộ Chi: “Tôi máy một chút.” Anh gật đầu lịch sự.
Quả nhiên Chu Hồng gọi đến vì công việc. Một nghệ sĩ mới của công ty là Lộc Nguyên mời tham gia show hẹn hò, nhưng trong buổi hôm nay xảy chuyện, Lộc Nguyên đụng chạm với đạo diễn Lữ An Kỳ, khiến khí vô cùng căng thẳng.
Chuyện cần cô đích đưa Lộc Nguyên tới xin đạo diễn Lữ. “Vì chuyện gì mà xung đột ?”
Chu Hồng :
“Không rõ lắm. Lộc Nguyên chịu . Chị đoán chắc là đạo diễn Lữ đưa yêu cầu gì quá đáng. Em cũng tiếng tăm của bà trong giới …..đúng là chuyên gia “tiểu thịt tươi mà.”