Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 8:: Heo rừng tự tìm đến cửa! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:12:38
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Uất Bạch rời khỏi nhà, nhưng đến chợ đen ngay lập tức mà một chuyến lên núi . Để xem cái bẫy đặt đó thu hoạch gì . Sau khi các giác quan tăng cường, thấy xa, từ đằng xa thấy cái bẫy đặt phá hỏng, lập tức tăng nhanh bước chân. Loáng thoáng thấy tiếng rên nhẹ phát từ bên trong. Tô Uất Bạch mở bẫy , thấy một con lợn rừng kiệt sức bên trong, mặt mày lập tức hớn hở. Hình như đánh giá thấp sức hấp dẫn của cỏ dại đối với những con vật thì ? Đến cả lợn rừng cũng thể dụ đến. May mà cái hố Tô Uất Bạch đặt bẫy đủ sâu, nếu thì cũng nhốt lợn rừng.

“Nhìn cái dáng , cũng một trăm ba mươi cân .” Tuy bằng con lợn rừng hôm qua, nhưng cũng coi như của trời cho, thỏa mãn . Cho con lợn rừng gian, sắc trời, Tô Uất Bạch cũng chần chừ nữa, vội vã xuống núi chạy về phía chợ đen. Đi nửa đường, tiếng gió dần trở nên dồn dập, tựa như từng lưỡi d.a.o cứa mặt. Thi thoảng gặp đường, ai nấy đều quấn chặt áo bông, bước chân vội vã. Khi Tô Uất Bạch đến chợ đen, bên trong cũng ít nhiều. Nộp một phân tiền thuê gian hàng, Tô Uất Bạch tìm đại một chỗ, từ cái gùi lấy thịt lợn rừng chia sẵn trong gian, vẫn là từng miếng năm cân. Chỉ là lấy hết, chừa một cái đùi . Đám đông lưa thưa xung quanh đều như mèo ngửi thấy mùi tanh, ùa tới.

“Này chú em, thịt bán thế?” Tô Uất Bạch mở miệng : “Hai đồng một cân, mỗi miếng năm cân, bán lẻ, mặc cả!”

“Tôi lấy một miếng.” Một bà cô nhanh tay lẹ mắt đưa tới mấy tờ tiền và phiếu, Tô Uất Bạch cũng nhiều, nhận tiền đưa một miếng thịt lợn rừng qua.

“Tôi cũng lấy một miếng.” Lần chợ đen tuy ít nhiều, nhưng tiêu thụ năm mươi cân thịt lợn rừng vẫn là dư dả. Những xung quanh chen lập tức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, thầm hận phản ứng chậm. Tô Uất Bạch xách đầu lợn rừng : “Ai lấy đầu lợn rừng thì bốn đồng mang !”

“Tôi lấy!” Tô Uất Bạch nhận tiền nhét túi, xách gùi lên . Bốn mươi lăm cân thịt lợn rừng cộng với đầu lợn, tổng cộng bán một trăm tám mươi tư đồng.

Xách gùi một vòng chợ đen, chi mười đồng mua hai mươi bốn cân lương thực thô. Sau đó dừng một gian hàng: “Bác gái ơi, cung bán thế?” Thời buổi đói kém, vì một miếng ăn mà thấy thứ gì kỳ lạ ở chợ đen cũng gì lạ. Gian hàng mà Tô Uất Bạch đang là một gian bán cung tên và bẫy thú. Chủ quán là một phụ nữ, quấn khăn che mặt: “Ba đồng, chị lấy hết !”

“Hai đồng!” Tô Uất Bạch liếc qua gian hàng, cái cung là cung gỗ cứng, trông vẻ cũ, hai cái bẫy thú thì gỉ sét loang lổ, bao lâu dùng đến .

“Đưa tiền đây!” Người phụ nữ do dự, gật đầu đồng ý. Tô Uất Bạch móc hai đồng đưa qua, bỏ đồ gian hàng gùi, vác cây cung gỗ cứng lên lưng ngoài. rời chợ đen ngay, mà tìm thu tiền của : “Này chú em, hỏi chút chuyện.”

“Chuyện gì thế?” Tô Uất Bạch khẽ: “Tôi đổi ít phiếu.”

Chàng trai chợ đen đánh giá Tô Uất Bạch: “Muốn loại phiếu gì?” Tô Uất Bạch: “Loại nào cũng lấy một ít.” Chàng trai chợ đen gật đầu: “Đi theo .” Anh ấn tượng sâu sắc với Tô Uất Bạch, tuy che gần hết mặt nhưng cái khăn quàng đỏ quá nổi bật. Quan trọng là, còn mang đến một con lợn rừng. Chào đồng nghiệp một tiếng, trai chợ đen dẫn Tô Uất Bạch sang một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-8-heo-rung-tu-tim-den-cua.html.]

“Còn mười phiếu lương thực, năm phiếu vải, bốn phiếu đường, ba phiếu dầu ăn, mười phiếu công nghiệp.” Tô Uất Bạch: “Không phiếu bông ?” Chàng trai chợ đen: “Hôm nay .” Tô Uất Bạch trầm giọng : “Tất cả những thứ đều lấy, bao nhiêu tiền?” Biết Tô Uất Bạch bán nửa con lợn, trai chợ đen cũng ngạc nhiên.

“Mười ba đồng.” Nhanh chóng tính toán, một cái giá. Tô Uất Bạch móc tiền nhận lấy các loại phiếu mà đối phương đưa qua. Nói nhỏ: “Chỗ các món đồ nào tiện tay ? Giá cả dễ .” Đối phương , trong mắt lóe lên một tia sáng: “Muốn loại nào?” Có đường , trong mắt Tô Uất Bạch lóe lên một chút d.a.o động: “Có thể dùng để săn b.ắ.n là .” Chàng trai chợ đen hỏi nhỏ: “Lão Thao Thống ?” Lão Thao Thống? Tô Uất Bạch sững sờ một chút, lập tức phản ứng , đối phương đang đến Hán Dương Tạo!

“Được, bao nhiêu tiền?” Chàng trai chợ đen: “Hai mươi đồng, đạn tính riêng!” Tô Uất Bạch: “Đắt quá, mười đồng!” Anh giá cụ thể của s.ú.n.g ống thời đó, nhưng mặc cả thì cứ mặc cả thôi. Chàng trai chợ đen lạnh: “Mười đồng? Anh mua cái gậy chọc lửa thì may .” Tô Uất Bạch: “Nhiều nhất là mười lăm, thì thôi.” Chàng trai chợ đen do dự một chút: “Được thôi, nhưng mang theo , nếu thì hai ngày nữa , lúc đó cứ là tìm Hầu Tử là .” Tô Uất Bạch gật đầu: “Được! Mang nhiều đạn một chút.”

Rời chợ đen, Tô Uất Bạch đến cửa hàng đại lý một chuyến.

“Có dầu rắn ?”

“Không .” Nhân viên cửa hàng đại lý là một bà cô trung niên, vốn định đóng cửa về nhà, thấy Tô Uất Bạch bước thì cả mặt xị xuống, giọng điệu khó chịu.

“Vậy cho một đôi bình giữ nhiệt, một cân dầu hạt cải, mười hai thước vải bông...”

Bà cô xua tay cắt ngang lời Tô Uất Bạch: “Ấy, mấy thứ thì đây, nhưng đều cần phiếu, phiếu ?” Thời đó, nhân viên các cửa hàng quốc doanh thường kiểu chó mắt coi thường , Tô Uất Bạch lười nhảm với bà , liền từ trong móc một nắm phiếu. Bà cô trung niên chút tình nguyện: “Anh , lấy cho.” Tô Uất Bạch lặp một , đợi đối phương lấy hết đồ . Đồ mua ít, cái gùi chứa nổi. Tổng cộng tốn mười hai đồng năm hào, phiếu vải mới kịp ấm tay tiêu hết. Đắt nhất là bình giữ nhiệt và vải bông, một đôi bình giữ nhiệt vỏ tre năm đồng, mười hai thước vải bông ba đồng sáu hào. Ra khỏi cửa hàng đại lý, chỉ trong chớp mắt rẽ một góc, cái gùi lưng Tô Uất Bạch biến mất.

Trên đường trở về, gió càng lúc càng lớn, những đám mây dày che khuất tia sáng cuối cùng. Một chút lạnh buốt rơi xuống trán. Tô Uất Bạch tăng nhanh bước chân, khi tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống về đến thôn Thạch Oa. Không về nhà ngay lập tức, Tô Uất Bạch đến ngoài cửa một nhà nọ gõ cửa.

“Tô Uất Bạch?” Mở cửa là một bà cô tóc bạc, khi ngoài cửa thì lông mày nhíu .

“Dì Lý, là cháu đây.” Tô Uất Bạch xoa xoa mũi, kiếp ít làm chuyện hỗn xược, ở thôn Thạch Oa là loại ghét bỏ.

Lý Thúy Hoa giọng điệu : “Anh chuyện gì?” Hôm qua con trai bà , Tô Uất Bạch trộm lương thực cứu mạng trong nhà, cũng , sẽ là đến nhà bà mượn lương thực đấy chứ? Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Thúy Hoa càng thêm bất thiện.

Loading...