Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 75:: Thời buổi này người không thể quá thật thà ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:13:57
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cao Thắng lập tức đồng ý, để cô bé lễ tân dẫn ba lên phòng riêng lầu, còn thì hớn hở xách bao tải về phía nhà bếp. Cô bé lễ tân cũng tinh ý, mang lên một ấm ngon dùng để tiếp đãi lãnh đạo.

Đợi cô bé lễ tân rời , Quách Thủ Nghiệp khổ: "Chú em, mỗi ba em thôi, chú cũng khách sáo quá."

Tô Uất Bạch ném hai bao thuốc Huazi lên bàn, mở chai rượu Mao Đài rót đầy cho hai : "Mấy thứ đều do tự tay săn , tốn tiền ."

"Tuy mới xưởng lâu, nhưng hai giúp đỡ nhiều."

"Sớm mời hai dùng bữa riêng, nhưng mãi vẫn cơ hội."

Tô Uất Bạch lời xã giao, nhưng hai vẫn vui vẻ. Con , ai cũng thích lời ý .

Quách Thủ Nghiệp trêu chọc: "Lão Trịnh , ông , đôi khi còn thấy thằng nhóc chẳng giống trẻ chút nào, y như một con cáo nhỏ, tinh quái vô cùng."

Trịnh Hoài Viễn ha ha lớn: "Tinh quái thì chứ, thời buổi thật thà quá chẳng ích gì."

Tô Uất Bạch dở dở , nâng ly rượu: "Không thể như thế chứ hai , em lòng mời hai ăn ngon, mà hai còn phá đám em."

Ba , Cao Thắng cũng nhanh nhẹn, tiên mang lên một đĩa lòng lợn. Tô Uất Bạch chỉ đĩa lòng lợn bàn: "Hai nếm thử món , đây là món tủ của lão Cao đấy, thường em chẳng nỡ đưa đến đây ."

Hai bán tín bán nghi ăn thử một miếng, mắt cũng sáng bừng lên.

Các món cũng nhanh chóng mang lên, Cao Thắng chuẩn năm món: một con gà rừng kho tàu một con hấp, thịt kho tàu, thịt chiên giòn sốt chua ngọt, thịt xào mộc nhĩ hành lá. Khẩu phần đều đầy đặn.

Hương thơm ngào ngạt của đồ ăn bốc lên, Tô Uất Bạch chào một tiếng xắn tay áo ăn ngấu nghiến.

Thái độ hề khách sáo khiến Quách Thủ Nghiệp và Trịnh Hoài Viễn cũng còn tâm trí bàn chuyện chính nữa, liền xắn tay áo lên ăn một cách nhiệt tình.

Nửa tiếng , cả bàn thức ăn ba quét sạch.

Ba cụng ly, nhấp một ngụm , mặt Quách Thủ Nghiệp và Trịnh Hoài Viễn hiện rõ vẻ hưởng thụ. Năm món mặn thì khỏi , tuy họ đến mức như công nhân bình thường mấy tháng mới ăn thịt một , nhưng cũng bao giờ xa xỉ như .

Quan trọng hơn là thuốc, rượu, bàn, đừng thấy họ đều là trưởng phòng, lương thấp. bình thường họ chỉ uống rượu loại B, thậm chí là rượu bán lẻ, uống cũng chỉ là vụn loại bét.

Ban đầu trong lòng họ coi trọng Tô Uất Bạch, giờ thì càng lên một tầm cao mới.

Rượu no cơm say, Quách Thủ Nghiệp mở lời: "Chú em, chuyện chú sáng nay chút tiến triển ."

"Đơn vị chắc chắn thể một thưởng cho chú nhiều phiếu tem như , làm thế thì khó mà khiến tâm phục khẩu phục."

Tô Uất Bạch gật đầu, Quách Thủ Nghiệp còn lời tiếp.

Quách Thủ Nghiệp tiếp: "Tôi và lão Trịnh họp bàn, hai ý chú xem."

"Thứ nhất là chúng sẽ tập hợp đủ phiếu tem chú cần và tặng riêng cho chú một ."

"Thứ hai, là tìm thêm vài đơn vị nữa."

Tô Uất Bạch nhướng mày: "Anh Quách, rõ hơn xem ?"

Quách Thủ Nghiệp Trịnh Hoài Viễn: "Lão Trịnh, ông , dù cũng là do ông đề xuất."

Trịnh Hoài Viễn cũng là thẳng tính, vòng vo: "Chú em, chị cả là chủ nhiệm hợp tác xã mua bán đường hai, bên đó chắc thể lấy một hai phiếu tem chú cần."

"Đến lúc đó thể cho chú một chức vụ tạm thời ở hợp tác xã mua bán, ai thể bắt bẻ ."

Tô Uất Bạch chút ngạc nhiên: "Việc hợp quy tắc chứ?"

Trịnh Hoài Viễn một cách thờ ơ: "Chỉ là tạm thời thôi, đến lúc đó cứ để lão Quách cho chú một giấy chứng nhận điều động công tác tạm thời là ."

Quách Thủ Nghiệp gật đầu: " , thêm cả cục quản lý nhà đất của thím nhà chú nữa, ba nhà chúng tập hợp mấy phiếu tem, như áp lực gần như sẽ còn."

Tô Uất Bạch thấy công việc họ làm tuy chút rườm rà nhưng cũng khá chu đáo, đương nhiên ý kiến gì. Anh tự kiếm , lý do xưởng thép thưởng cho những thứ là vì mới chính thức làm việc vài ngày mà thể lấy "ba thứ một thứ kêu". Bảo rằng bên trong quỷ, ai mà tin?

Quách Thủ Nghiệp chút ngượng ngùng : " chú em , dù cũng là ba nhà chia , đông, chuyện chú xem..."

Tô Uất Bạch nghĩ một lát: "Khoảng bao nhiêu chia?"

Quách Thủ Nghiệp vội vàng : "Bên chúng sáu , và lão Trịnh, cả chủ nhiệm Thái bên hậu cần, thêm ba phó giám đốc nữa."

Tô Uất Bạch thầm trong lòng, Quách Thủ Nghiệp cố ý đây mà? Cố ý làm cho Tần Bảo Sơn cái kẻ khoác lác khó chịu ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-75-thoi-buoi-nay-nguoi-khong-the-qua-that-tha.html.]

"Bên đường phố bảy , bên thím nhà chú mười sáu , nhưng họ chỉ đưa một nửa phiếu tem, còn tính bằng tiền."

Tô Uất Bạch thần sắc đổi: "Mỗi mười cân đủ ?"

Quách Thủ Nghiệp và Trịnh Hoài Viễn mắt sáng lên: "Đủ, đương nhiên là đủ ."

Tô Uất Bạch trầm giọng : "Vậy , đằng nào cũng săn, săn nhiều một chút cũng ."

Ba bàn xong chuyện chính, uống hết nửa cân rượu Mao Đài còn , mới kết thúc bữa cơm . Tô Uất Bạch xách hai con gà kho tàu, cũng lên đường về nhà.

Sắp về đến đầu làng, Tô Uất Bạch từ gian lấy một bao tải, đựng một ít khoai lang và lá khoai lang, đặt thêm một hộp sữa bột lên cùng.

Trong nhà, Giang Thanh Uyển thấy tiếng chuông xe đạp lanh canh bên ngoài truyền đến, liền buông bộ quần áo đang may dở xuống và đón.

"Anh về ."

Tô Uất Bạch xách bao tải xuống: "Cha ở nhà ?"

Giang Thanh Uyển mím môi, khẽ : "Mẹ theo thím Thúy Hoa ngoài , cha trụ sở đại đội ."

Tô Uất Bạch mắt sáng lên: "Đi xem ngày ?"

Giang Thanh Uyển đỏ mặt, tránh trả lời: "Anh lạnh ? Trong phích nước, em pha cho chút nước đường nhé."

Tô Uất Bạch theo cô nhà chính, vươn tay ôm Giang Thanh Uyển đang đổ đường cốc lòng.

Giang Thanh Uyển giật : "Anh, làm gì đấy?"

Tô Uất Bạch hì hì: "Lạnh quá, cho ôm một lát để sưởi ấm."

Giang Thanh Uyển đỏ mặt : "Em đang pha nước cho mà? Nhanh buông ."

Cô mới tin lời dối của Tô Uất Bạch, cả nhà Giang Đông Sơn đến, Tô Uất Bạch nhường áo khoác quân đội cho cô mặc, chỉ mặc hai chiếc áo mỏng, trời âm 20 độ C suốt nửa tiếng mà vẫn đổi sắc mặt.

Tô Uất Bạch ôm eo Giang Thanh Uyển: "Em cứ pha , ảnh hưởng gì ."

Mặt Giang Thanh Uyển dày bằng Tô Uất Bạch, kháng nghị vài câu, thấy tác dụng, đành như pha cho Tô Uất Bạch một cốc nước.

"Sao đội mũ ? Đẹp như thế cơ mà."

Giang Thanh Uyển lắc đầu: "Màu quá sặc sỡ, đội ngoài tiện."

Trong thời buổi mà màu đen, xanh, xám là chủ đạo, chiếc mũ lông cáo đỏ giống như một chiếc đèn pha tự nhiên .

Tô Uất Bạch lắc đầu , ôm thêm một lát, mới nhận lấy cốc nước đường uống một ngụm. Anh nhướng mày: "Nước sâm hết ?"

Giang Thanh Uyển lắc đầu: "Vẫn còn nửa bình mà, hôm nay nhà khách, nấu nước thường thôi."

Tô Uất Bạch đặt cốc nước đường xuống, nắm tay Giang Thanh Uyển xuống: "Vợ ơi, mang về cho em ít đồ ."

Từ trong bao tải, lấy hộp sữa bột, còn một chiếc gương nhỏ mở hộp dùng .

Giang Thanh Uyển đánh giá chiếc hộp sắt bàn: "Đây là gì ? Bánh quy ?"

Tô Uất Bạch giải thích: "Sữa bột đấy, giám đốc nhà máy mang về từ Mông Cổ, hôm nay đưa cho xưởng một con heo rừng, đặc biệt thưởng cho đấy."

"Cái kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mà em ăn , chính là làm từ thứ ."

"Sữa bột dinh dưỡng đầy đủ, từ già cho đến trẻ sơ sinh đều thể uống, mỗi sáng em với cha pha một bát mà uống nhé."

"Đây chính là sữa bột ?" Giang Thanh Uyển cũng từng về thứ .

"Hay là, cứ giữ ?"

Giang Thanh Uyển , mặt dần đỏ lên: "Nhà giờ thiếu ăn thiếu mặc, lỡ, lỡ con..."

Con?

Tô Uất Bạch sững , ngờ Giang Thanh Uyển nghĩ xa đến . Trong lòng bùng lên một ngọn lửa, cảm thấy m.á.u huyết đều sôi trào.

Khó khăn lắm mới dằn ngọn lửa trong lòng, Tô Uất Bạch khẽ : "Không cần , thứ hạn sử dụng, cứ giữ mãi uống thì sẽ hỏng mất."

"Thứ còn thể kiếm nữa, em yên tâm, tuyệt đối sẽ để con đói ."

Loading...