Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 4:: Chú em chồng bị ma nhập? ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:12:34
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ là do Tô Uất Bạch dính m.á.u trông quá đáng sợ, , lập tức ngừng xôn xao, mặt ai nấy đều nở nụ thiện ý. Cái thời , nào mà săn lợn rừng thì đều là nhân vật tầm thường. Tô Uất Bạch thở phào nhẹ nhõm: "Thịt lợn rừng hai đồng một cân, ở đây đều cân sẵn, mỗi miếng năm cân bán lẻ. Ai thì đưa tiền, hai lời."
"Anh bạn, thịt còn xương mà."
Tô Uất Bạch lạnh lùng : "Vậy thì đừng mua!"
Gia đình hiện tại vẫn còn đang đói bụng, thời gian để đấu trí với những , cũng rảnh để họ mặc cả. Chỉ một suy nghĩ duy nhất, cầm tiền, mua lương thực, về nhà!
Đám đông còn ồn ào hỗn loạn, Tô Uất Bạch chỉ ngẩn một chút. Ngoại trừ một vài còn do dự, những khác liền bắt đầu đếm tiền.
"Cho một miếng."
Hai đồng một cân tuy đắt một chút, nhưng cắn răng một cái thì cũng chấp nhận . Người bây giờ trong bụng một chút dầu mỡ nào, việc nặng nhọc cũng làm nổi. Hơn nữa, chợ đen cũng lúc nào cũng thịt, gặp coi như là may mắn lớn . Đừng là chợ đen, ngay cả nhà máy liên hợp thịt ở huyện, lông heo còn chẳng thấy mấy cọng. Qua làng thì còn tiệm nữa .
Tô Uất Bạch nhận mười đồng, chọn một miếng thịt béo nhất trong đống thịt mặt đưa qua. Người đó mừng rỡ mặt, quả nhiên, tay là mạnh.
Có dẫn đầu, còn lấy miếng thịt béo nhất, những khác mắt đều xanh lè, nhao nhao móc tiền , sợ rằng chỉ còn xương cho .
Một con lợn rừng hai trăm cân, khi bỏ nội tạng và đầu lợn thì còn một trăm bốn mươi cân. Tô Uất Bạch bày bán, hơn kém đúng một trăm hai mươi cân. Chỉ đầy nửa tiếng bán hết sạch.
Nắm chặt chồng tiền dày cộp trong tay, mặt Tô Uất Bạch nở một nụ . Thịt lợn rừng bán 240 đồng, đầu lợn bán 5 đồng, tổng cộng 245 đồng!
Cầm tiền, Tô Uất Bạch lập tức tìm chỗ bán lương thực. Anh mua mười cân lương thực thô, một cân đường đỏ, diêm, muối, dầu hỏa, tổng cộng hết 8 đồng 3 hào.
Thật còn mua nhiều thứ nữa, ví dụ như bình giữ nhiệt, kem mỡ rắn, nóng lòng gia đình cuộc sống hơn. Chỉ là những thứ đều là hàng khan hiếm, chợ đen cũng ít thấy, hôm nay nóng vội nên gặp .
Lúc trở về làng, trời sáng rõ, bảy giờ sáng. Tô Uất Bạch từ gian lấy một cái đùi lợn rừng và một miếng thịt ba chỉ mà giữ , cho gùi sải bước nhanh chóng về nhà.
"Ai đấy?" Giọng Giang Thanh Uyển cảnh giác vang lên từ trong sân.
Tô Uất Bạch: "Chị dâu, là em!"
Trong nhà đột nhiên vang lên tiếng bước chân loạng choạng, đó là tiếng ngã. Sắc mặt Tô Uất Bạch đổi: "Chị dâu, chị chứ?"
Anh đặt gùi xuống, lùi vài bước lấy đà, trực tiếp nhảy qua bức tường rào bằng tre cao hơn một mét. Đẩy cửa bước nhà, Giang Thanh Uyển đang chật vật cố gắng bò dậy đất. Tô Uất Bạch phóng như bay tới, đỡ Giang Thanh Uyển dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-4-chu-em-chong-bi-ma-nhap.html.]
"Chị dâu, chị chứ?"
"Em… em , chỉ là choáng đầu." Giang Thanh Uyển yếu ớt . "Em… em ?" "Em đói ? Trong nhà còn hai củ rau dại, để em nấu cháo rau dại cho em ăn."
Tô Uất Bạch , sống mũi cay xè, hốc mắt lập tức đỏ hoe. Anh làm những chuyện khốn nạn như , mà Giang Thanh Uyển một câu cũng nhắc đến, còn lo lắng đói… Giang Thanh Uyển cũng hề , rõ ràng cô đói đến mức còn sức để dậy nữa. Lại còn đôi quầng thâm mắt đậm đặc, vẻ mặt tiều tụy, chắc chắn là thức trắng cả đêm.
Tô Uất Bạch nắm chặt cổ tay Giang Thanh Uyển, giọng run rẩy khó nhận : "Chúng ăn cháo rau dại nữa, chúng uống canh thịt, em săn lợn rừng ."
" , em còn mua cả lương thực nữa, để em lấy." Tô Uất Bạch đỡ Giang Thanh Uyển dậy, bước nhanh tới mở cửa.
Giang Thanh Uyển thấy một cái đùi lợn rừng đặt chiếc gùi Tô Uất Bạch đặt xuống, đồng tử co rút mạnh, theo bản năng nắm lấy tay Tô Uất Bạch: "Lợn rừng, em… em lấy ở ?" Cô lúc mới để ý đến m.á.u khô quần áo và tay : "Em rốt cuộc làm gì ?"
"Lợn rừng là em săn , thật sự là em săn , em làm chuyện !" "Em săn lợn rừng liền mang chợ đen bán, bán 245 đồng." "Em mua lương thực và đồ dùng gia đình hết 8 đồng 3 hào, đây là tiền còn , em đưa chị giữ hết."
"Chị dâu, đây em là một thằng khốn nạn," Tô Uất Bạch nghẹn ngào, chóp mũi đỏ bừng, "Từ nay về , nhà sẽ còn ai chịu đói nữa."
"Em tin, em tin mà…" Giang Thanh Uyển thấy giọng Tô Uất Bạch run rẩy, đôi mắt đỏ hoe của , trong lòng khẽ rung động. Nhìn chồng tiền dày cộp Tô Uất Bạch đưa qua, Giang Thanh Uyển chút chân thực. Cô còn tưởng đang mơ, liền véo mạnh đùi một cái.
Anh bỏ chạy, còn săn lợn rừng. Anh dối, mang tiền về. Tiểu thúc thật sự đổi ư?
Đột nhiên, Giang Thanh Uyển chợt nghĩ điều gì đó, căng thẳng nắm chặt Tô Uất Bạch, tay sờ soạng . "Uất Bạch, em thương ? Em đau ở ? Đó là lợn rừng mà…"
Trên Tô Uất Bạch nhiều m.á.u như , lẽ chỉ là m.á.u của lợn rừng. "Chị dâu, em , em thương chút nào, thật đấy." Tô Uất Bạch còn sợ Giang Thanh Uyển tin, còn dậy nhảy vài cái. Giang Thanh Uyển lúc mới trút nỗi lo trong lòng.
Tô Uất Bạch dịu dàng : "Chị dâu, em chị đang nghĩ gì, em là coi trọng mạng sống của . Năm đó khi ông nội em đánh giặc Nhật, ông là một giữ rừng, hồi nhỏ em ép học một ít." "Hơn nữa con lợn rừng thương, nếu thì cho em ba lá gan em cũng dám động nó ."
Giang Thanh Uyển nắm chặt tiền, đôi mắt mờ . Cô trong nhà suốt đêm, đầu óc hỗn loạn, món nợ khổng lồ 203 đồng như một ngọn núi lớn, đè nặng khiến cô nghẹt thở. Cô cũng thế nào với bố Tô Uất Bạch… Ngay lúc cô quyết định sáng mai sẽ tìm dì Vương ở đầu làng để hỏi xem dì bán m.á.u ở , mỗi bán hai đồng…
"Chị dâu, tối qua chị ngủ ? Đều là do em khốn nạn, khiến chị lo lắng . Chị về phòng nghỉ ngơi , em nấu xong cơm sẽ gọi chị."
Giọng dịu dàng của Tô Uất Bạch vang lên bên tai. Giang Thanh Uyển hồn: "Em , để chị cho." Vừa cô dậy. Lời Tô Uất Bạch , cô nên tin , nhưng tiền trong tay cô thì tuyệt đối là thật thể thật hơn. Ngọn núi đè nặng cô suốt một đêm, cứ thế biến mất, như một giấc mơ . Tinh thần cô cũng phấn chấn hơn một chút.
"Cứ để em chị dâu, thật em nấu cơm, chỉ là đây lười làm thôi!" "Em sẽ làm cháy bếp , những việc nhà đều giao cho em làm, chị cứ việc hưởng thụ thật !" Tô Uất Bạch nhiều liền đỡ Giang Thanh Uyển phòng cô.
Đợi Tô Uất Bạch ngoài , Giang Thanh Uyển giường vẫn còn ngẩn ngơ. Đó thật sự là tiểu thúc của ? Sẽ là ma nhập đấy chứ? Trước đây Tô Uất Bạch đừng là giúp làm việc nhà, đến thêm một cái cũng tính cách của . Còn nhà bếp, trừ khi là tìm đồ ăn, nếu thì đừng mơ thấy bóng dáng trong bếp.
Trong bếp, Tô Uất Bạch nhóm lửa đun nước, xách túi đựng lương thực sân. Anh đổ một ít hạt ngô lên cối đá bận rộn làm việc. Giang Thanh Uyển thấy tiếng động, thật sự nhịn , liền một cái. Thấy Tô Uất Bạch hề lúng túng chút nào, cô mới đành tin.