Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 332:: Đạt được nguyện vọng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:19:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mông Cổ tỉnh, A Nhĩ Sơn. Đồn biên phòng.

Tô Dục Bạch và Chu Lôi dò từng bước chân, nặng nhẹ lên.

"Nơi biên phòng trọng yếu, đến dừng bước!"

Tô Dục Bạch quanh, một màu trắng xóa: "Đồng chí, chúng đến tìm , đây là giấy tờ của ."

Cách mười mét, một bóng từ đống tuyết bò , tay cầm súng: "Tìm ?"

"Ném giấy tờ qua đây, đừng nghĩ đến chuyện giở trò."

Tô Dục Bạch gật đầu, từ trong túi móc giấy tờ và thư giới thiệu ném qua.

lính gác đó nhặt.

Mà là một khác từ đống tuyết bò , nhặt giấy tờ lên xem qua.

Tô Dục Bạch chút khâm phục, đến cả cũng phát hiện ở đó còn ẩn , dù thì thời tiết đỉnh núi đủ lạnh .

"Anh là Tô Dục Bạch?"

Tô Dục Bạch vội vàng gật đầu: " , còn thư giới thiệu của công xã phía cấp."

Người lính gác gật đầu: "Đi theo chúng ."

Theo lính gác hơn nửa tiếng, mới thấy một đồn gác bằng băng tuyết xây đỉnh núi.

Để Tô Dục Bạch và Chu Lôi đợi, lính gác mục đích của hai cho binh lính gác cổng.

Sau đó rời , tiếp tục thực hiện nhiệm vụ tuần tra của .

Không lâu , một quân nhân bước từ đồn gác.

"Tôi là Võ Khiết An, các là?"

"Võ ban trưởng, chào , tên là Tô Dục Bạch."

Tô Dục Bạch vội vàng : "Chúng tìm , vì quen một tên Tần Đại Phong.."

Võ Khiết An nhíu mày: "Tần Đại Phong? Anh tìm ông làm gì?"

Tô Dục Bạch lấy ảnh từ trong lòng : "Tần Đại Phong là út của ."

"Đây là ảnh và Tần Đại Phong."

"Tôi ông vốn về quê cũ ở Quế Tỉnh, nhưng khi đến đó thì chẳng thấy ai."

"Sau bao nhiêu trắc trở, chúng mới ông thể đến Mông Cổ tỉnh nương tựa ."

Tô Dục Bạch nhanh nhưng rõ ràng.

Võ Khiết An sửng sốt một chút: "Mẹ tên Tần Tố Lan ?"

" ." Tô Dục Bạch gật đầu lia lịa, trong mắt lóe lên một tia hy vọng.

Anh nhắc đến tên.

Trên mặt Võ Khiết An hiện lên một nét mừng rỡ: "Tốt quá ."

"Mau trong với , chuyện từ từ."

Hai theo Võ Khiết An đồn gác.

"Nào, mau uống cốc nước nóng cho ấm ."

Tô Dục Bạch chút sốt ruột : "Võ ban trưởng, út của thật sự ở chỗ ? Bây giờ ông đang ở ?"

Võ Khiết An : "Cậu út của đúng là ở A Nhĩ Sơn, nhưng ông đến nương tựa , mặt mũi lớn đến thế."

"Các đến đây coi như một chuyến oan uổng ."

Tô Dục Bạch phản ứng nhanh: "Anh , ông chân núi ?"

Võ Khiết An gật đầu: " ."

" vận may của các cũng tệ, hôm nay đúng là lúc ông mang vật tư lên cho chúng ."

"Tính toán thời gian, chắc cũng sắp đến , các kiên nhẫn đợi một chút."

Tô Dục Bạch thăm dò : "Anh đang dắt con nai sừng tấm ?"

Võ Khiết An vội vàng gật đầu: "Các gặp ?"

"Gặp thì gặp, nhưng chào hỏi gì.." Tô Dục Bạch chút dở dở .

sắp gặp Tần Đại Phong, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ cần tìm , một chuyến oan uổng thì sá gì."

"Võ ban trưởng, út của đến nương tựa , ông đến làm gì?"

Võ Khiết An khẽ : "Tiểu Bạch, gọi như chứ?"

"Tất nhiên ." Tô Dục Bạch chút nghĩ ngợi .

Võ Khiết An trêu chọc : "Xem tuổi của , chắc là kết hôn nhỉ? Đã đến A Nhĩ Sơn , đến các cô gái ở A Nhĩ Sơn như tranh vẽ .."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-332-dat-duoc-nguyen-vong.html.]

Tô Dục Bạch dở dở : "Cái .."

Võ Khiết An u uất : "Cái út của , năm xưa quen một cô gái địa phương, vì chiến tranh mà ly tán.."

"Cô gái đó bụng mang chửa, một trải qua bao gian khổ mới về quê nhà."

"Nói cũng trùng hợp, bố của cô gái đó hai năm gặp chuyện mất, đó đón tân binh."

"Lúc đó thấy con trai cô , liền cảm thấy giống Tần Đại Phong, bèn hỏi thăm một chút."

"Tần Đại Phong cái thằng khốn nạn đó làm chuyện , thể bỏ qua cho .."

Võ Khiết An , chợt nhận mặt là cháu trai của Tần Đại Phong.

Có chút ngượng ngùng: "Dù thì là chuyện như đấy."

Tô Dục Bạch vội vàng : "Võ ban trưởng làm đúng, chuyện út của nên chịu trách nhiệm."

Đang chuyện, bên ngoài vang lên tiếng chuyện.

Mắt Võ Khiết An sáng lên: "Đến ."

Tô Dục Bạch và Chu Lôi dậy, theo Võ ban trưởng bước ngoài.

Trong sân đồn gác.

Một đàn ông mặc áo khoác da cừu, dắt một con nai sừng tấm, kéo theo một chiếc xe cày bước .

"Lão Võ, hôm nay mang cho rượu ngon đây.."

Võ Khiết An trêu chọc : "Hôm nay rượu e là uống ."

Tần Đại Phong chỉnh mũ: "Sao ? Bên Ngoại Mông yên ?"

Võ Khiết An lắc đầu, nhường một bước: "Anh xem đây là ai?"

Tần Đại Phong chút nghi hoặc: "Hai ?"

Ông chút ấn tượng về quần áo của hai , là những gặp chân núi.

Chỉ là bây giờ mặt còn khăn quàng nữa.

Tần Đại Phong chợt sững sờ, ánh mắt dừng mặt Tô Dục Bạch.

Mắt ông từ từ mở to, chút khó tin: "Anh, là?"

Tô Dục Bạch hít sâu một , tiến lên một bước: "Cháu tên Tô Dục Bạch, cháu tên Tần Tố Lan.."

Tần Đại Phong cả cứng đờ tại chỗ, há miệng , nhưng cổ họng dường như thứ gì đó chặn , nên lời.

Bước nhanh tới, bàn tay lớn đầy vết chai sạn dường như chạm , nhưng dám..

Khóe mắt từ từ đỏ hoe.

Khóe mắt Tô Dục Bạch cũng đỏ lên, tiến lên hai bước: "Cậu út, cháu cuối cùng cũng tìm ."

Khi thấy Tần Đại Phong, lập tức rằng cần nghi ngờ gì nữa.

Tần Đại Phong chú ý đến lớp băng chân, loạng choạng quỳ xuống.

"Cậu út.." Tô Dục Bạch vội vàng đỡ lấy.

Tần Đại Phong hề để tâm, run rẩy đôi tay, nắm chặt lấy vai Tô Dục Bạch, chặt.

Đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống.

"Chị, chị của .." như thể tiếng ép từ trong cổ họng.

Tô Dục Bạch mắt đỏ hoe, vội vàng : "Mẹ cháu khỏe, chúng cháu bây giờ đang ở Bắc Tam Tỉnh.."

Võ Khiết An bên cạnh hít sâu một , đầu lau khóe mắt.

Vừa chạm mắt với Chu Lôi trầm mặc ít ở một bên.

Võ Khiết An giải thích một câu: "Gió to quá.."

Chu Lôi nhẹ giọng : "Tôi ."

Võ Khiết An , vẻ mặt chút thổn thức, thật sự là tuổi càng cao, càng nỡ thấy những cảnh tượng như .

Anh hiểu Tần Đại Phong hơn ai hết.

Càng hiểu nỗi khổ trong lòng Tần Đại Phong.

Tần Đại Phong tìm của , tìm ròng rã suốt 21 năm!

Mỗi chỉ cần một chút manh mối, ông đều quản ngàn dặm vội vàng đến ngay..

Dù cho mỗi đều với đầy hy vọng, trở về trong thất vọng.

ông bao giờ từ bỏ.

Nếu vì chuyện , với công lao năm xưa của Tần Đại Phong.

Bây giờ ít nhất cũng là cán bộ cấp đoàn .

Bây giờ, cuối cùng cũng toại nguyện!

Loading...