Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 299: Hạnh phúc đoàn viên ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:19:02
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vật phẩm Thiên Châu, giá trị của nó đổi tùy sở hữu. trong thời đại , nó là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm của Tô Dục Bạch, Lão Cát chắc hẳn loại vong ân bội nghĩa. Đây chỉ là một món quà cảm ơn đơn thuần. Chỉ là món quà nặng.
Lắc đầu, Tô Dục Bạch cũng nghĩ nhiều nữa. Là một sống , qua cái tuổi thiếu niên nổi loạn từ lâu . Bất kể Lão Cát phận gì, cũng liên quan đến . Hết Tết tìm cơ hội trả là .
Thời gian trôi .
Làng ngày càng náo nhiệt, hôm nay chính là đêm Giao thừa. Nhà nhà đều bắt đầu dán câu đối, đón chào năm mới. Thỉnh thoảng còn thấy tiếng pháo của lũ trẻ con.
Tại đội sản xuất, Tô Dục Bạch vốc một nắm hạt dưa đặt lên bàn, đưa cho Phương Chí Ngôn một điếu thuốc.
"Chú Phương, giúp cháu hai câu đối Tết ạ."
Kế toán Phương Chí Ngôn là chữ nhất làng, những việc hiếu hỉ trong làng cũng đều nhờ ông ghi sổ sách.
"Tiểu Bạch kiểu gì?"
Tô Dục Bạch : "Cứ về gia đình đoàn viên là ạ."
Phương Chí Ngôn ừ một tiếng, suy nghĩ một lát cầm bút lông lên, bút pháp uyển chuyển như rồng bay phượng múa.
Bên cạnh còn ít đang chờ câu đối, cất lời: "Tiểu Bạch, nãy thấy cô cả của cháu về ."
Tô Dục Bạch khẽ : "Vâng, năm nay nhà cháu sẽ đón Tết cùng cô."
Một thím cất tiếng hỏi: "Tiểu Bạch, thấy Lai Đệ về ?"
"Lần gặp, nó là thiếu nữ , tìm yêu ?"
Tô Dục Bạch đổ mồ hôi đen: "Thím ơi, Lai Đệ nhà cháu còn nhỏ lắm."
"Đã mười sáu tuổi chứ? Không nhỏ nữa , thím một đứa cháu trai sang năm nghiệp là làm luôn, đang nhiều để mắt đấy."
"Tiểu Bạch, thím một đứa cháu trai, bây giờ là công nhân chính thức, năm nay hai mươi ba tuổi..."
Tô Dục Bạch cạn lời, đây là đầu tiên với như .
Chỉ mới mấy hôm Tô Lai Đệ về một chuyến, mang theo ít bánh bao hấp. Tô Dục Bạch bao giờ keo kiệt với gia đình cô cả, quần áo mặc cũng là do Giang Thanh Uyển mua cho. Giờ thể trạng của cô bé cũng lên nhiều, vốn dĩ tệ, về làng đương nhiên nhận sự chú ý. Chẳng qua đều lén tìm Tần Tố Lan hỏi thăm. Tần Tố Lan đều từ chối hết. Không ngờ vẫn chịu bỏ cuộc.
"Cháu xin nhận tấm lòng của các thím, nhưng bây giờ còn thịnh hành hôn nhân sắp đặt nữa."
"Đặc biệt là gia đình chúng cháu, cũng chúng cháu mắc đúng ?"
Nghe Tô Dục Bạch , mấy thím đang giới thiệu đều .
Tô Dục Bạch tiếp: "Hơn nữa cháu Tết, hợp tác xã mua bán của các cô sẽ cử cô học."
"Sau thể cống hiến hơn cho đất nước, nên mấy năm nay nhà cháu tính đến chuyện , các thím đừng nhắc nữa." Tô Dục Bạch xong, liếc mấy , bổ sung: "À đúng , Chiêu Đệ nhà cháu cũng ."
Mấy thím chút ngượng nghịu, thật là họ đúng là ý định đó. Bởi vì bệnh của Tô Chiêu Đệ, chữa khỏi . Người ngoài làng , nhưng trong làng thì rõ ràng. Bây giờ Tô Dục Bạch là cán bộ lãnh đạo , nếu thể dựa chút quan hệ họ hàng, chẳng sẽ hưởng phúc lây ?
Phương Chí Ngôn bên xong câu đối, phơi khô đưa cho Tô Dục Bạch.
Đợi .
Phương Chí Ngôn mấy phụ nữ đang lầm bầm to nhỏ ở một bên.
"Mấy thôi là ."
"Không lẽ đợi thẳng là mắt các mới chịu bỏ cuộc ?"
Người thím mở lời chút bất mãn: "Lão Phương, ông chuyện kiểu gì ? Cháu trai nhà là tài giỏi, cái gì mà ngũ xa cơ chứ..."
Phương Chí Ngôn bĩu môi: ", tài giỏi, tài phú ngũ xa, uống hai chén rượu mèo cho bố nó hai cái pháo để làm đệm."
Đối phương ngẩn , lúc mới nhớ nhà đẻ của vợ Phương Chí Ngôn cùng làng với , ngượng ngùng : "Đó, đó đều là đồn bậy, căn bản chuyện đó."
Phương Chí Ngôn giọng điệu trêu tức: "Thế ? Tôi còn nhà nó..."
Sắc mặt đối phương đổi: "Cái đó, chợt nhớ ở bếp nhà còn đang hấp khoai lang, về đây..."
Phương Chí Ngôn hừ lạnh một tiếng, vì kiếm chác quan hệ mà đến cả thể diện cũng cần. Tô Dục Bạch là đại ân nhân của làng. Nếu hiền lành, nãy trực tiếp mắng cho một trận . Người đối xử tận tâm tận tình với làng, mà mấy đẩy em gái bước đường cùng ? Còn là nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-299-hanh-phuc-doan-vien.html.]
Bên , Tô Dục Bạch trở về nhà.
Tô Kiến Quốc chuẩn sẵn hồ dán, hai cha con cùng dán câu đối và hoa văn cắt giấy lên cửa sổ.
Trong bếp đang hấp bánh bao nhân thịt, ống khói bốc khói. Không khí Tết chợt ùa về.
Tô Dục Bạch châm một điếu thuốc cho cha: "Cô cả khi nào đến ạ?"
"Chắc đang đường , lát nữa cha đầu ngõ đón."
Tô Dục Bạch cảm thán: "Nếu cô út cũng về thì quá."
Tô Kiến Quốc bật : "Bên đó cũng đón Tết chứ..."
Đang chuyện, bỗng thấy tiếng gọi từ xa.
"Cậu, ơi..."
Tô Kiến Quốc đầu , lập tức ngẩn . Ba cô bé đang lon ton chạy tới.
Tô Dục Bạch cũng ngẩn một chút, mặt cũng nở một nụ .
Tô Kiến Quốc vội vàng chạy đón: "Mấy đứa nhỏ về từ lúc nào ? Mẹ của mấy đứa ?"
Ba cô bé chính là San San, Đồng Đồng, Tình Tình nhà cô út. Ngô San San thở hổn hển, chỉ tay về phía : "Cậu, cháu và dì cả đang ở đằng ạ."
Tô Kiến Quốc ngẩng đầu , Tô Lai Đệ đang đạp một chiếc xe ba bánh rẽ . Tô Thúy Hoàn và Tô Thúy Phương theo .
Tô Kiến Quốc vội vàng tới, xúc động khỏi trách móc: "Về với một tiếng, đón mấy ."
Tô Thúy Phương : "Chính là sợ nhiều, cố ý cho đó."
Tô Dục Bạch đầu nhà gọi một tiếng, giơ tay xoa đầu ba cô bé, từ trong túi móc một nắm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ lớn đưa cho Ngô San San: "San San, cầm lấy chia cho các em."
Ba cô bé trong trẻo gọi: "Cảm ơn ."
Tần Tố Lan và Giang Thanh Uyển vội vàng từ bếp chạy .
"Mợ, chị dâu..." Ba cô bé ngọt ngào gọi.
Nhìn thấy Tô Thúy Phương và mấy khác ngoài cửa, cũng đầy vẻ bất ngờ mừng rỡ: "Ôi trời, Thúy Phương con về ..."
"Ta nãy còn trách với Thanh Uyển đây , mấy ngày nay con tin tức gì cả."
Tô Dục Bạch mặt cũng đầy ý : "Mẹ, hết để cô cả và cô út nhà , chắc đường mệt lử ."
Tần Tố Lan vội vàng gật đầu: " đúng, mau nhà ."
Vừa , bà tới đỡ Tô Chiêu Đệ từ xe ba bánh xuống. "Mợ, cháu tự mà." Cô bé bây giờ hồi phục khá , chỉ là thể trạng còn yếu, cần thêm thời gian để điều dưỡng.
Đợi đều nhà, Tô Dục Bạch chợt nhớ điều gì đó, kéo Ngô San San : "San San, cha con ? Không về cùng con ?"
Ngô San San chớp chớp mắt: "Ôi đúng , cha cháu vẫn còn ở phía ."
Nói chạy ngoài, vẫy tay: "Cha, cha nhanh lên ạ."
Tô Dục Bạch theo một cái, lập tức bật .
Tô Thúy Phương nhà thấy tiếng gọi bên ngoài, vỗ đùi một cái: "Hỏng , quên mất cha lũ trẻ ..."
Ở góc cua, một đàn ông đang kéo một chiếc xe cút kít nặng nhọc tới. Trên xe đồ đạc ít. Chính là chú rể Ngô Tiểu Phong, chồng cô út.
Vội vàng chạy đón: "Chú rể, chú mang nhiều đồ thế..."
Ngô Tiểu Phong thở hổn hển: "Khù khù... Tiểu Bạch, giúp, giúp chú một tay..."
"Vào, làng, họ bỏ chú , thèm quan tâm gì cả..."
Tô Dục Bạch nhịn bật thành tiếng, lập tức xắn tay áo giúp đẩy xe.
Tô Kiến Quốc và những khác cũng từ trong nhà , giúp đẩy chiếc xe cút kít về. Ngô Tiểu Phong buông xe, phịch xuống đất: "Cuối, cuối cùng cũng, cũng đến, đến nơi, mệt, mệt c.h.ế.t chú ..."