Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 242: Kéo màn ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:17:36
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Lôi Tô Dục Bạch, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác, như kẻ sĩ c.h.ế.t vì tri kỷ. Chẳng xa, một vạn tệ, vẻ nhẹ bẫng. những năm tháng mà thu nhập bình quân đầu đến năm tệ mỗi tháng , một vạn tệ là tài sản mà một gia đình bình thường cả đời cũng kiếm nổi. Thế mà dễ dàng giao cho .

Chu Lôi kìm nén sự xúc động trong lòng, khách sáo với Tô Dục Bạch, nheo miệng : “Nói đến đây, thật sự một chuyện.”

“Mấy ngày nay trời càng lúc càng lạnh, vài chuyến chợ đen quanh đây nhưng cũng mua bao nhiêu bông.”

Tô Dục Bạch lắc đầu bật : “Việc thì cũng định nhắc.”

“Hả?” Chu Lôi gãi đầu, chút khó hiểu.

“Đợi chút.” Tô Dục Bạch dặn dò một câu, xoay căn phòng bên cạnh đạo quán.

Không lâu , lôi mấy bao tải lớn.

“Bông là hàng khan hiếm, bây giờ khó mà kiếm , nhưng ở đây thứ thế hơn.”

“Trong là lông vịt, giữ ấm còn hơn bông, còn nhẹ nữa.”

“Anh tìm mấy thợ khéo tay, làm cho một bộ quần áo bông và chăn bông.”

“Lông vịt?” Mắt Chu Lôi từ từ mở to.

“Cái , cái là hàng hóa quản lý nghiêm ngặt…” Anh kiến thức, thứ lông vịt từng tiếp xúc qua. Trong nước, vì lý do kỹ thuật, hiện tại chỉ cung cấp cho một ít và ngành quân sự sử dụng.

Tô Dục Bạch , cũng giải thích: “Không đủ thì cứ với một tiếng, sẽ nghĩ cách khác.”

Ánh mắt Chu Lôi chút phức tạp, tài đức gì mà Tô Dục Bạch ưu ái đến ? Quần áo và chăn làm từ lông vịt, ngay cả con trai ruột của quân trưởng đây của cũng đãi ngộ .

Đồng thời, Tô Dục Bạch cũng càng thêm vài phần thần bí. Lương thực tính bằng triệu đơn vị, còn lông vịt, thủ đoạn , là tay mắt thông thiên cũng quá lời.

Chu Lôi lắc đầu, nghiêm túc : “Những việc khác tự lo , cứ yên tâm, chúng nhất định sẽ để thất vọng!”

Tô Dục Bạch xua tay: “Thôi , mau mang đồ về , đừng làm lỡ việc chính.”

Khi trở về Thạch Oa Thôn, Tô Dục Bạch thấy xung quanh ai, tay xuất hiện một cái bao bố lớn căng phồng. Toàn bộ đều là đậu tương.

Vừa nhà hết dầu ăn, mà mỡ heo rừng nấu cũng ngon lắm. Nếu , hôm qua chẳng tốn công làm món gà xào ớt.

Trên đường gặp tuần tra, Tô Dục Bạch hỏi thăm tình hình bẫy.

ít dã thú thu hút, nhưng duy chỉ con hổ đó. Để thể dụ con hổ đó , đành tiếc nuối từ bỏ những con mồi dễ như trở bàn tay.

Đây là Tô Dục Bạch dạy họ, con hổ từng thiệt, cho dù bí quyết đưa thì cũng sẽ dễ dàng mắc bẫy. Bây giờ là lúc so xem ai kiên nhẫn hơn.

May mắn là khi bố trí bẫy, tính đến điểm . Họ đào một đường hầm cho những ẩn nấp trong bẫy. Nếu , ở trong đó lâu như , ăn uống sinh hoạt đều giải quyết tại chỗ, mùi vị đó thật sự bình thường nào cũng chịu nổi.

Tô Dục Bạch mở miệng hỏi: “Vậy các để ý hướng của những dã thú khi rời ?”

Người hỏi gãi đầu: “Cái , , để ý lắm.”

Tô Dục Bạch gật đầu: “Vậy với đội trưởng đại đội bọn họ một tiếng, nếu những con vật cứ loanh quanh chứ núi hoặc đường vòng, thì chứng tỏ con hổ ở gần đây .”

“Bảo giữ cảnh giác.”

Đối phương vội vàng gật đầu, ghi nhớ lời Tô Dục Bạch.

Dặn dò xong xuôi, Tô Dục Bạch cũng nán nữa, vác đậu tương về nhà. Giang Thanh Uyển đang máy may dùng lông vịt làm áo ghi lê bông.

Nghe thấy động tĩnh, cô chạy nhanh mở cửa, thấy Tô Dục Bạch vác một cái bao bố lớn.

Vội vàng đưa tay giúp đỡ: “Sao mà nhiều thế ?”

Tô Dục Bạch : “Không nặng, tự lo .”

Vừa sải ba bước bếp, đặt bao bố xuống. Giang Thanh Uyển thấy Tô Dục Bạch xắn tay áo đốt lửa, liền :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-242-keo-man.html.]

“Giờ làm luôn ? Em quần áo.”

“Không cần, vợ yêu cứ nhà nghỉ ngơi , đừng quên nhà còn một lao động nữa cơ mà.” Tô Dục Bạch chỉ con tuần lộc trong sân.

Giang Thanh Uyển cong mắt: “Vậy em giúp đốt lửa nhé, về phòng quần áo .”

Vừa cho Tô Dục Bạch cơ hội từ chối, liền bê ghế đẩu nhỏ xuống nhóm lửa. Tô Dục Bạch cũng thêm gì, về phòng bộ quần áo cũ đó, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo đơn vá chằng chịt.

Trở bếp, Giang Thanh Uyển nhóm lửa xong. Đậu tương lấy từ gian sạch sẽ, còn đều hạt, cần rửa chọn lựa.

Đổ nửa bao tải , Tô Dục Bạch xắn tay áo lên xào. Ép dầu thực khó lắm, hồi cha còn trẻ từng làm việc ở xưởng ép dầu của công xã, chỉ là khi đó gọi là công xã.

Sau đó quân ngụy đốt trụi, Tô Kiến Quốc nơi nào để nên mới chuyển sang học nghề mộc. Sau khi thời đại bếp ăn tập thể kết thúc, Tô Kiến Quốc cũng từng ép dầu vài ở nhà. Mãi cho đến thời gian năm ngoái, nạn đói bùng phát , nhà cũng còn ép dầu nữa.

Anh và Giang Thanh Uyển đều thấy, tự nhiên cách làm. Tóm chỉ ba bước: , xay, và ép.

Cứ thế bận rộn một hồi, đợi đến khi ép dầu thì trời gần tối.

Nhìn dòng dầu đậu tương ngừng nhỏ xuống, Giang Thanh Uyển đến cong cả mắt. Tô Dục Bạch trong lòng cũng chút thành tựu. Anh nỡ mua dầu, chỉ là ở nhà cũng tìm việc gì đó để làm chứ? Chẳng lẽ cứ ở lì trong nhà với Giang Thanh Uyển thôi ?

Và một bên khác.

Chu Lôi gặp Quách Thủ Nghiệp và Trịnh Hoài Viễn cùng những khác.

“Anh em xưng hô thế nào? Là từ quân đội ?” Trịnh Hoài Viễn đưa một điếu thuốc qua, dò hỏi. Anh từ chiến trường trở về, từ tư thế của những , thể đôi chút manh mối, cùng với sát khí thoang thoảng họ.

Chu Lôi liếc , giọng điệu lạnh nhạt: “Làm việc của , những gì nên hỏi thì đừng hỏi.”

Trịnh Hoài Viễn hụt hẫng, nhưng cũng giận, :

“Là mạo , nhưng còn cùng giao thiệp.”

Tô Dục Bạch dặn dò, những đều là do vị ‘đại nhân vật’ thần thông quảng đại phái đến, ừm, để giám sát bọn họ. , Tô Dục Bạch như , hơn nữa còn thẳng thắn.

Mặc dù Trịnh Hoài Viễn và những khác cảm thấy khó chịu, nhưng cũng lý do gì để phản bác. Điều cũng gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho họ.

thì với nhiều lương thực như , chỉ cần chút ý đồ , là thể kiếm lợi nhuận khổng lồ. Nếu thật sự xảy chuyện như , chọc giận vị ‘đại nhân vật’ , bọn họ cũng sẽ chịu họa lây.

Chu Lôi trầm giọng : “Anh thể gọi là Thiết Hùng!”

“Anh cũng cần dò xét , sẽ nhúng tay chuyện chợ búa của các .”

với điều kiện là các tuân thủ quy tắc.” Chu Lôi từng chữ một. Tô Dục Bạch , thể thể hiện một mặt phô trương . Vì thế, còn lén luyện tập mấy làm để vẻ cho khéo léo, tự nhiên hơn...

Quách Thủ Nghiệp dẫn Lưu Đại Hổ đến, thấy lời , Lưu Đại Hổ nhịn ngẩng đầu Chu Lôi cao hơn cả một cái đầu. Vừa vặn đối diện với ánh mắt quét qua của Chu Lôi.

Đôi mắt đầy sát khí đó khiến tim đập mạnh, chút rợn , đây là hung thần từ đến ?

Trịnh Hoài Viễn nheo mắt, đều là tinh binh cả, đặc biệt là tên Thiết Hùng . Lính bình thường thể rèn luyện sát khí sắt m.á.u nồng đậm đến .

Anh trầm giọng : “Anh Thiết Hùng cứ yên tâm, quy tắc chúng hiểu!”

Nói về phía Quách Thủ Nghiệp, Quách Thủ Nghiệp hiểu ý. Anh đưa chiếc cặp tài liệu đang cầm tới: “Anh Thiết Hùng.”

“Đây là năm vạn tệ, kiểm đếm .”

“Không cần.” Sát khí Chu Lôi thu , xua tay, một thuộc hạ phía tiến lên nhận lấy chiếc cặp.

Trịnh Hoài Viễn và mấy đều khỏi ngẩn .

Ngay đó thầm mắng kiến thức. Nhìn thái độ của thế , rõ ràng là coi trọng năm vạn tệ . Đồng thời cũng tin chắc rằng bọn họ dám giở trò gì tiền bạc.

Chậc ~ Dựa lưng đại thụ thông thiên thế , thật sướng!

Tuy nhiên, họ thấy, bàn tay đặt lưng Chu Lôi đang khẽ run rẩy.

Loading...