Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 230:: Hổ xuống núi! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:17:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm. Một tiếng còi dồn dập và tiếng chiêng vang vọng khắp thôn Thạch Oa. Tô Dục Bạch chợt mở choàng mắt, lông mày khẽ cau .

Anh cẩn thận rút tay đang ôm Giang Thanh Uyển , dậy bật đèn. phát hiện mất điện . Chỉ đành cầm đèn dầu hỏa lên đốt. Tiếng còi bên ngoài vẫn ngừng vang lên.

“Chồng ơi, tiếng gì ạ?” Giọng Giang Thanh Uyển mơ màng vang lên.

Tô Dục Bạch giãn mày, dịu dàng : “Chắc là thôn chuyện .”

“Anh ngoài xem .”

Giang Thanh Uyển chút mệt mỏi chống dậy, lộ bờ vai trắng nõn mềm mại: “Em lấy quần áo cho .” Vừa , cô cầm quần áo bên cạnh khoác lên .

Thực họ mới ngủ một lát, dù Tô Dục Bạch cũng dụng tâm "truyền đạo thụ nghiệp", cô cũng học tập chăm chỉ. Thời gian cứ thế trôi . Chỉ là trong thôn bình thường sẽ thổi còi tập hợp. mỗi khi tiếng còi khẩn cấp, đều nghĩa là trong thôn xảy chuyện lớn.

Tô Dục Bạch mặc xong quần áo, tiện tay lấy khẩu s.ú.n.g ngắn kiểu 54 đặt gối. “Chốt an mở, chuyện đừng do dự, nổ súng!”

Trong thôn nếu nửa đêm thổi còi đánh chiêng, chỉ hai khả năng. Thứ nhất là trong thôn kẻ đột nhập. Thứ hai là núi mãnh thú xuống núi. Nếu là chuyện cháy nhà đại loại , thì sẽ chỉ đánh chiêng hoặc thổi còi riêng. Để đề phòng vạn nhất.

Giang Thanh Uyển gật đầu: “Em , cẩn thận nhé.”

Tô Dục Bạch khỏi nhà, bên ngoài ít . Trong tay còn cầm đèn măng-xông hoặc bó đuốc. Đang xì xào bàn tán.

“Xảy chuyện gì ?”

“Không nữa.”

“Mau trụ sở thôn xem …”

Tô Dục Bạch cũng dừng , sải bước nhanh chóng về phía trụ sở thôn.

Trụ sở thôn.

Các cán bộ thôn đều mặt. Dưới đất đặt một cái cáng, bên phủ vải bố. Bên cạnh còn một bà lão ngất . Lòng Tô Dục Bạch khẽ trùng xuống. Đó là một đôi vợ chồng già sống gần chân núi, con trai, con gái duy nhất cũng gả .

Lý Phú Quý lên tiếng : “Tiểu Bạch đến .”

“Chú Lý, chuyện gì ?” Tô Dục Bạch thấy mắt chú đỏ ngầu, chắc là mới ngủ một lát.

Lý Phú Quý liếc cái cáng, khổ một tiếng: “Có mãnh thú xuống núi .”

Tô Dục Bạch cau mày: “Con mãnh thú đó c.h.ế.t mà!”

Lý Phú Quý vội vàng xua tay: “Tiểu Bạch, chúng nghi ngờ , Xuyên Tử bọn họ rõ.”

“Là một con mãnh thú mù một mắt, nhỏ hơn con chúng gặp đây một chút.”

Lông mày Tô Dục Bạch vẫn giãn : “Vậy càng nên như .”

“Hôm nay các chú núi quy mô lớn như , dã thú trong núi chỉ nước chạy sâu trong thôi.” Dã thú đồ ngốc, chuyện nguy hiểm mà ở giết.

Cuộc tìm kiếm núi hôm nay, đối với thôn Thạch Oa vẫn ảnh hưởng lớn. Ít nhất trong thời gian ngắn, đừng nghĩ đến việc phát hiện dấu vết của bất kỳ con vật nào ở rìa rừng rậm.

Lý Phú Quý thở dài: “Đây cũng là điều thắc mắc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-230-ho-xuong-nui.html.]

“Để đề phòng, còn kiên quyết để Xuyên Tử dẫn dân quân tuần tra.”

“Không ngờ vẫn xảy chuyện.”

Tô Dục Bạch mở miệng hỏi: “Vết thương ở mắt con mãnh thú đó là vết thương mới cũ?”

Lý Phú Quý: “Xuyên Tử , vết m.á.u mắt con mãnh thú đó khô, nhưng vết thương chắc là lâu.”

Tô Dục Bạch thấy hỏi nhiều tin tức hữu ích, mà dân làng xung quanh càng lúc càng đông, bèn : “Chú Lý, chú cứ họp , cháu quanh xem .”

Lý Phú Quý vội vàng : “Có cần dẫn theo vài ?”

Tô Dục Bạch lắc đầu: “Không cần, cháu tự .”

Lý Phú Quý thấy Tô Dục Bạch cầm đèn pin rời , môi mấp máy vài cái, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Chú tin bản lĩnh của Tô Dục Bạch, đó là dám tay vật lộn với mãnh thú cơ mà. ân tình họ nợ cũng ngày càng nhiều hơn ...

Bên ngoài một căn nhà đất nện chân núi, Tô Dục Bạch dừng bước. Đèn pin soi một vòng. Trong sân một đống hỗn độn, đất còn thể thấy một ít vết máu. Cửa sổ vỡ , mãnh thú chắc là từ đó chui .

Tô Dục Bạch thở dài, đột nhiên mắt khẽ nheo , đèn pin chiếu hàng rào tre. Anh tới hàng rào tre, nhặt lên hai sợi lông hổ rụng. Hàng rào tre thấp như , chỉ cao một mét rưỡi, lẽ với khả năng của mãnh thú, chỉ cần đạp chân là thể nhảy qua. Sao để lông hàng rào tre ?

Vừa soi đèn pin, Tô Dục Bạch bắt đầu tìm dấu chân của mãnh thú. May mắn là ở đây gần chân núi, hoặc cách khác, may mà Lý Phú Quý cẩn thận một chút. Không dọn sạch tuyết đọng. Mặc dù dấu vết xung quanh lộn xộn, nhưng vẫn giúp tìm thấy một chút manh mối. Có một dấu vết là núi. Chắc là khi phát hiện, để khi bỏ chạy. dấu vết khác thì đúng.

Theo dấu chân lúc mãnh thú đến và , Tô Dục Bạch vòng quanh thôn một lượt. Ra khỏi thôn, mới phát hiện một dấu vết khá rõ ràng. “Không từ núi xuống.”

Tô Dục Bạch nhướng mày, trong lòng chút nghi hoặc. Mãnh thú , thường ít khi xuất hiện ở những vùng hoang dã bằng phẳng. Bởi vì lợi cho chúng săn mồi ẩn nấp. Chỉ khi cực kỳ thiếu thức ăn, chúng mới rời khỏi lãnh địa của .

Đang lúc nghi hoặc, cánh mũi Tô Dục Bạch khẽ động đậy một chút. Anh đầu, soi đèn pin bước tới. Súng ngắn kiểu 54 trong tay . Là mùi m.á.u tươi, hơn nữa còn nồng nặc. Mùi m.á.u tươi đến từ một cái cây lớn bên cạnh.

Tô Dục Bạch thận trọng tới, phát huy tối đa các giác quan. Mặc dù phát hiện dấu vết mãnh thú lên núi. gì là tuyệt đối. Đèn pin chiếu tới, sắc mặt Tô Dục Bạch khẽ biến đổi. Anh bước nhanh tới.

Trên cây treo một sợi dây thừng gai. Dưới đất thì để một khúc xương cắn xé. Còn một vũng m.á.u mặt đất. Phân biệt từ xương cốt, chắc là một cái đùi của con heo rừng con.

Tô Dục Bạch cố gắng kiềm chế tâm trạng đang xao động, đưa tay chạm vũng m.á.u đất, đưa xuống mũi ngửi. Sắc mặt lạnh . Con mãnh thú đó, là cố ý dẫn nó đến thôn Thạch Oa! Cái đùi heo và những vệt m.á.u , cũng xử lý đặc biệt. Đã thêm một loại dược liệu mùi nồng.

Ánh mắt Tô Dục Bạch gắt gao chằm chằm dấu chân mãnh thú để , cố gắng kìm nén sự chấn động trong lòng. Anh dậy về phía thôn.

Cuộc họp tạm thời của trụ sở thôn kết thúc, nhà nhà hiển nhiên đều chuyện gì xảy , đèn bật sáng. Dân quân và đội săn b.ắ.n của thôn cũng lập thành đội tuần tra, canh gác các lối của thôn. Lý Phú Quý đang căn dặn gì đó.

Lý Phú Quý đang bận tối mắt tối mũi, thấy Tô Dục Bạch trở về, hơn nữa vẻ mặt còn nghiêm trọng như . Vội vàng đón lên hỏi: “Tiểu Bạch, phát hiện gì ?”

Tô Dục Bạch trầm giọng : “Chú Lý, mấy ngày cháu ở đây, thôn gây thù chuốc oán với ai ?”

Lý Phú Quý chút ngơ ngác, nhưng vẫn lên tiếng : “Không , mấy ngày nay chúng gần như khỏi thôn.”

“Cậu hỏi cái làm gì?”

Đôi môi Tô Dục Bạch mím chặt thành một đường thẳng: “Cháu phát hiện dấu vết con súc sinh đó đến, theo dõi và xem một chút.”

“Cháu phát hiện con súc sinh đó từ núi xuống, hơn nữa, cháu còn ở một cái cây gần cửa thôn, phát hiện một cái đùi heo rừng gặm, và một vũng máu.”

Sắc mặt Lý Phú Quý chợt biến đổi: “Ý là?”

“Con mãnh thú đó là cố ý dẫn đến để hại chúng ?”

Loading...