Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 198:: Không Gian Nâng Cấp! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:16:49
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Là Tô Dục Bạch, đồng chí Tô ?” Tô Dục Bạch vội vàng gật đầu: “Là , trại trưởng Phùng vẫn còn nhớ ?” Trại trưởng Phùng : “Sao nhớ ? Nếu , hai chiến sĩ của chúng lẽ mất mạng .” Lúc đó, cùng Kim Đại Niên đến tận nhà Tô Dục Bạch để cảm ơn.

Vừa , lệnh cho các chiến sĩ khống chế đàn ông đầu trọc. Nhìn vết thương do tên b.ắ.n tứ chi của đàn ông đầu trọc, trại trưởng Phùng khỏi tặc lưỡi: “Đồng chí Tô, ở đây?” Tô Dục Bạch chỉ chiếc xe, những loại lương thực thô và đặc sản rừng mà tiện tay lấy từ gian : “Tôi xuống đây để thu mua vật tư, ngờ gặp chuyện .” “Trại trưởng Phùng, rốt cuộc là ạ?”

Trại trưởng Phùng thì bừng tỉnh, từng Kim Đại Niên kể rằng Tô Dục Bạch là nhân viên thu mua. Tuy nơi đây là vùng quê hẻo lánh, nhưng công việc thu mua thời nay vốn dĩ vất vả. Trại trưởng Phùng vội vàng giải thích: “Đồng chí Tô, đây là một trong những tên phỉ đồ tấn công chiến sĩ của chúng , tên là Trương Bình.” “Chúng còn cảm ơn đấy, nếu , lẽ chạy thoát .” Tô Dục Bạch xua tay: “Không cần khách sáo, quân dân chúng là một nhà mà.” Nói đoạn, chút ‘sợ hãi’ đó: “Thật lòng mà , ban đầu còn tưởng là bọn cướp chặn đường cơ, cũng là thấy các đồng chí đến mới dám tay, chứ nếu đồng bọn thì cũng thoát .”

Trại trưởng Phùng gật đầu: “Cậu lo lắng là đúng thôi.” “Đồng chí Tô yên tâm, đây là giúp chúng truy bắt phỉ đồ, sẽ bất kỳ rắc rối nào .” “Phó trung đoàn trưởng của chúng đang dẫn truy kích vòng vèo, chắc sắp đến nơi .” “Phía thêm một tiếng nữa là đến đồn trú của chúng , chúng nhất định cảm ơn đồng chí Tô thật tử tế.”

Tô Dục Bạch xua tay: “Trại trưởng Phùng, cảm ơn thì cần , còn công việc thu mua vật tư nữa.” Anh mới từ đơn vị đồn trú trở về, thể lúc tự tìm đến cửa? Trại trưởng Phùng lộ vẻ do dự: “ mà...” Tô Dục Bạch giúp đỡ họ nhiều, là ân nhân lớn của tất cả , nếu để , ăn với Kim Đại Niên. Tô Dục Bạch : “Trại trưởng Phùng, hiểu ý các đồng chí, nhưng cho dù hôm nay ở đây , mà đổi thành bất kỳ nào lòng nhiệt huyết, cũng sẽ khoanh tay .” “Hơn nữa, nếu các chiến sĩ giúp làng chúng giải quyết rắc rối, thì cũng sẽ xảy chuyện, nên lời cảm ơn thật sự cần thiết.” “Hôm nay còn gửi vật tư về đơn vị, xin phép một bước.”

Nghe Tô Dục Bạch , trại trưởng Phùng cũng thể giữ đối phương nữa. May mắn là họ địa chỉ và đơn vị của Tô Dục Bạch. Đến lúc đó nhất định gửi những phần thưởng và danh dự xứng đáng cho .

“Chuyện gì thế chứ.” Cưỡi xe lừa xa, Tô Dục Bạch thu lương thực thô và đặc sản rừng xe, chút dở dở . Nơi đây cách đồn trú xa. Mặc dù cất chiếc khăn quàng đỏ , nhưng cũng khó mà đảm bảo phận của nghi ngờ. Sau đó gặp thêm tình huống gì, trở về huyện thành, hơn 4 giờ chiều. Đang định cất xe lừa, về nhà một chuyến.

khi thành, đột nhiên dừng bước. Ánh mắt Tô Dục Bạch lóe lên một tia dị sắc: “Có bảo bối ?” Hôm nay đường , điều khiến cảm thấy cạn lời nhất là gặp bất kỳ món đồ nào. Đặc biệt là khi thấy rừng cây gì đó, còn cố tình xem xét một vòng. cũng thu hoạch gì. Không ngờ thu hoạch ở đây. Nếu nhớ lầm, hướng hẳn là trạm thu mua phế liệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-198-khong-gian-nang-cap.html.]

Tô Dục Bạch vung roi, cưỡi xe lừa đến trạm thu mua phế liệu, ông lão gác cổng vẫn là đây. Anh gõ cửa sổ, Tô Dục Bạch đưa một điếu Đại Tiền Môn: “Ông ơi, gặp .” Ông lão chăm chú Tô Dục Bạch, ánh mắt chợt lóe lên vẻ bừng tỉnh: “Là ? Chàng trai trẻ, đến đây?” Ông ấn tượng khá sâu sắc về Tô Dục Bạch. Không vì điếu Đại Tiền Môn, mà vì Tô Dục Bạch lễ phép. Tô Dục Bạch lấy diêm châm thuốc cho ông lão: “Ông ơi, cháu may mắn tìm một công việc ở huyện, mới chuyển đến đây.” “Hiện tại trong nhà gì cả, xem bàn ghế nào sửa chữa dùng , kiếm thêm ít báo dán tường nữa.” Ông lão cũng nghi ngờ gì: “Vậy đến đúng lúc , hôm nay thu về một lô đồ nội thất cũ, , vẫn giá cũ thôi.” “Cứ dắt xe lừa .”

Cảm ơn ông lão xong, Tô Dục Bạch dắt xe lừa trạm phế liệu, đảo mắt một vòng, mặt nở một nụ . Quả nhiên, nhớ lầm, hướng chính là nơi chất đống đồ nội thất cũ nát. Đến gần, đống đồ nội thất cũ chất cao như một ngọn núi nhỏ, cái nào là thiếu chân tay, hoặc bắt đầu mục nát. Tô Dục Bạch thấy xung quanh ai, vèo cái trèo lên. Bắt đầu tìm kiếm trong đống đồ nội thất.

Tìm kiếm một lúc lâu, mới xác định vị trí bảo vật mà gian nhắc nhở. Đó là một chiếc bàn án gãy. Không thứ gì đè gãy, chiếc bàn án dày mười mấy phân, vết gãy đều. Tô Dục Bạch lật chiếc bàn án , nhanh tìm thấy một khe hở gần như thể nhận . Chỗ khoét rỗng, đó dùng keo dán các thứ để dán . Tô Dục Bạch nhướng mày, chút khâm phục trí tuệ của xưa. Quan trọng là nếu kỹ, sẽ thấy bất kỳ dấu vết nào.

Đang định thu chiếc bàn án gian, dùng sức mạnh của gian để lấy bảo vật bên trong . Đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Tô Dục Bạch dừng tay, ghé chỗ bàn án gãy ngửi mấy . Có chút chắc chắn : “Gỗ tử đàn?” Anh khá quen thuộc với mùi hương , kiếp dùng ít hương liệu tương tự. một khối gỗ tử đàn lớn như , tuổi đời ít nhất cũng 500 năm chứ? Gỗ tử đàn quý giá như dùng để làm một chiếc bàn án? Chủ nhân cũ của chiếc bàn án , gọi là gia đình quyền quý cũng đủ để miêu tả, e rằng còn thích hoàng gia nữa chứ?

Nghĩ đến đây, Tô Dục Bạch một nữa tìm kiếm trong đống đồ nội thất. Mất năm sáu phút, mới tìm thấy một đoạn khác của chiếc bàn án. Đặt hai đoạn bàn án lên xe lừa, Tô Dục Bạch cố ý trì hoãn mười mấy phút, cảm thấy thời gian gần đủ, lúc mới tiện tay chọn một mặt bàn và mấy tờ báo cũ. Dắt xe lừa kéo đồ đến cửa. Lại đưa thêm một điếu Đại Tiền Môn: “Ông ơi, ông xem, mấy thứ , chúng tính cân ạ?” Ông lão liếc chiếc xe: “Chiếc bàn án nhớ, để xem nào.” Quay nhà lấy một tờ giấy, tìm một lúc : “130 cân.” Cầm quả cân cân báo xong, ông lão lấy bàn tính tính toán. “Cậu đưa 7 đồng là .” Tô Dục Bạch nhanh nhẹn rút tiền đưa qua: “Làm phiền ông .” Ông lão nhận tiền, xua tay, tiễn Tô Dục Bạch cưỡi xe lừa rời . Tay chắp lưng, lắc lư bước về: “Thằng nhóc đơn giản, chậc, gỗ tử đàn lớn như hiếm thấy thật.”

Tô Dục Bạch cưỡi xe lừa rời khỏi trạm phế liệu, thẳng khỏi thành phố. Lợi dụng lúc ai, thu xe lừa . Bản cũng lóe lên ảnh tiến gian. Ngăn bí mật phong tỏa sức mạnh của gian, hề cản trở mà tách . Để lộ bảo bối ẩn giấu bên trong. Một luồng hào quang rực rỡ và đậm đặc bùng nở. Không gian cũng rung chuyển luồng sức mạnh . Tô Dục Bạch thứ mặt, chút ngơ ngác: “Lại là sách?”

, thứ đang tỏa linh khí mặt chính là một cuốn sách. mức độ linh khí của cuốn sách , còn đậm đặc hơn tất cả những bảo bối đây cộng . Vốn dĩ gian ở ngưỡng thăng cấp, gần như chỉ trong nháy mắt, thành sự biến đổi. Tuy nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu. Ánh sáng cuốn sách hề giảm bớt. Tô Dục Bạch cũng cảm nhận một luồng năng lượng cực kỳ khổng lồ, nhưng vô cùng dịu nhẹ, bao bọc . Cảm giác thoải mái khiến kìm mà chìm đắm , lơ mơ buồn ngủ.

Không trôi qua bao lâu, cảm giác mới từ từ tan biến. Tô Dục Bạch mở mắt , từng luồng thông tin hòa tâm trí. Dù trong lòng chuẩn , nhưng khi sự đổi của gian, Tô Dục Bạch vẫn chút chấn động. Không gian mở rộng gấp đôi. Đạt đến 50 mẫu. Tốc độ thời gian trôi thậm chí đạt đến con đáng kinh ngạc 1:300. Sau đó là sự đổi của bản , thể chất vốn cực kỳ mạnh mẽ, một nữa tăng cường, cùng với thị lực và các giác quan cũng nâng cao diện. Tô Dục Bạch nhịn khẽ giơ tay, cuốn sách trung từ từ hạ xuống. Khi thấy tên đó, Tô Dục Bạch chút kinh ngạc, “Bản Thảo Cương Mục?” “Bản gốc?” mà, thứ cất giấu ở bên bọn quỷ nhỏ ? Sao ở đây? nếu bản gốc, thì làm giải thích luồng linh khí khổng lồ đó? Tô Dục Bạch kinh ngạc, chút khó hiểu.

Loading...