Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 190:: Mượn chân bà nội cậu ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:16:41
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Đừng Tô Kiến Quốc, ngay cả Tô Dục Bạch cũng khó hiểu. Lâm Phượng Hà là cán bộ chính khoa cấp chính quy, chứ cái kiểu trưởng khoa hờ như . Cho dù thể hiện năng lực nhỏ, nhưng cũng nên đặt tư thái thấp như chứ?
Có lẽ là điều gì nhờ chăng?
Tô Dục Bạch trong lòng vài suy đoán, đưa cho Tô Kiến Quốc một ánh mắt trấn an nhà khách.
Vương Viên Viên dẫn hai đến văn phòng của Lâm Phượng Hà, lập tức mang đến một ấm nóng, còn phục vụ ban nãy thì xách theo một chiếc lò sắt , đặt bên cạnh Tô Kiến Quốc.
Tô Dục Bạch cất tiếng hỏi: "Cậu tên Trương Thắng Lợi ?"
Người phục vụ vội vàng gật đầu: " , Tô khoa trưởng vẫn còn nhớ ."
Tô Dục Bạch đưa một điếu t.h.u.ố.c lá Hoa Tử: "Đương nhiên , mời cơm, cứ chạy ngược chạy xuôi mãi mà."
Trương Thắng Lợi bất ngờ mà nhận lấy.
Tô Dục Bạch thăm dò hỏi: "Thắng Lợi, mấy hôm nay đơn vị chuyện gì đặc biệt ?"
Trương Thắng Lợi khó hiểu: "Không ạ."
Tô Dục Bạch khẽ nhướng mày: "Không ? Sao thấy ở quầy lễ tân còn treo khá nhiều chìa khóa phòng? Theo lý mà , thời gian chúng kín phòng mới đúng chứ?"
Trước khi , chú ý đến chỗ treo chìa khóa ở quầy lễ tân, gần như một nửa chìa vẫn còn ở đó.
Một chiếc chìa khóa đại diện cho một căn phòng.
Trương Thắng Lợi chợt hiểu : "Tô khoa trưởng chuyện ạ, đó là quyết định của huyện, Tết Nguyên Đán, nhà khách của chúng chỉ tiếp đón những do huyện chỉ định."
Tô Dục Bạch nhướn mày, chỉ định? Chi bằng chỉ tiếp đón lãnh đạo cho .
đây là quyết định của huyện, cũng thể xen , gật đầu gì nữa.
Không đợi lâu, Lâm Phượng Hà trở về.
Chào Tô Dục Bạch một tiếng, Lâm Phượng Hà liền nhiệt tình bước tới bắt tay Tô Kiến Quốc.
"Tôi và Tiểu Bạch xưng hô chị em, nếu ngại, xin phép gọi chú một tiếng chú."
Tô Kiến Quốc ngẩn : "Không, ngại..."
Miệng , nhưng nhịn mà sang Tô Dục Bạch bên cạnh.
Thằng con trai mới mười tám tuổi, kết giao với những bạn già dặn hơn cả ?
Quách Thủ Nghiệp, chị em Trịnh Hồng Mai, giờ thêm Lâm Phượng Hà.
Ai nấy trông đều lớn hơn Tô Dục Bạch cả một giáp.
Cũng chỉ kém năm sáu tuổi thôi.
Tô Dục Bạch nhận ánh mắt của bố, cũng buồn .
Anh cũng , nhưng mà các vị lãnh đạo thời bây giờ vẫn bắt đầu trẻ hóa...
chuyện tuổi tác , Tô Dục Bạch thực sự bận tâm lắm.
Dù thì kiếp sống đến 78 tuổi.
Thủ tục làm việc của Tô Kiến Quốc ở đây thực tất, chỉ chờ bản ông đến báo danh thôi.
Vì , gần như mất nhiều thời gian, Tô Kiến Quốc thêm một cuốn sổ công tác trong tay.
Mức lương cũng quyết định, 25 đồng 5 hào.
Trong đó, 23 đồng 5 hào là lương, 2 đồng là phúc lợi của tổ trưởng.
Ừm, hiện tại chỉ là tổ hai .
Để lão Phùng, gác cổng đây, dẫn Tô Kiến Quốc làm quen với môi trường và quy trình làm việc.
Tô Dục Bạch theo, tự dạo một vòng quanh nhà khách.
Cũng tiếc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trong tay, mỗi khi gặp một đồng nghiệp, đều cho đầy một nắm.
Cuối cùng trở về văn phòng của Lâm Phượng Hà, lấy bánh ngọt và một gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ chuẩn đặt lên bàn.
"Chị Hà, ai cũng phần, chị đừng khách sáo với em nha."
Lâm Phượng Hà lắc đầu bật : "Được thôi, chị sẽ khách sáo với em."
Tô Dục Bạch : "Hôm nay em làm cỗ, coi như là mừng tân gia, chiều nay nếu chị Hà thời gian thì đến chung vui nha, địa điểm là quán ăn quốc doanh ở đường Thành Hoa."
"Nói nha, nhận quà , chỉ là cùng vui vẻ, ăn bữa cơm thôi."
Lâm Phượng Hà nhíu mày: "Sao làm ở nhà khách của chúng ? Đầu bếp bên đó , tay nghề bình thường thôi."
Tô Dục Bạch xua tay: "Không là sợ bất tiện , em bây giờ khách trọ đều là lãnh đạo, nên làm phiền chị Hà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-190-muon-chan-ba-noi-cau.html.]
Lâm Phượng Hà bật , thằng nhóc , hóa là đang chờ ở đây ?
"Cứ làm ở chỗ chúng , dù cũng là tiệc tân gia, thể quá sơ sài ."
"Thầy Cao là đầu bếp khó khăn lắm mới mời về, ở huyện chúng thì tuyệt đối trong top ba."
Tô Dục Bạch: "Sẽ phiền phức gì chứ?"
Mặc dù dùng chút mưu mẹo, nhưng cũng vì một bữa cơm mà mang đến phiền phức cần thiết cho bản và nhà khách.
Lâm Phượng Hà cất tiếng : "Có phiền phức gì chứ? Nếu nhà chúng mà còn cung cấp chút tiện lợi , thì còn bận rộn làm gì nữa?"
Tô Dục Bạch , cũng gật đầu đồng ý: "Vậy , lát nữa em sẽ chuẩn nguyên liệu cho bữa tối."
Lâm Phượng Hà do dự: "Tiểu Bạch, em khoan ."
Tô Dục Bạch nhướng mày, quả nhiên là chuyện? mặt biểu lộ gì, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc: "Chị Hà còn chuyện gì nữa ?"
Lâm Phượng Hà ngượng ngùng hỏi: "Tiểu Bạch, em còn mối quan hệ nào , kiếm thêm chút bột mì và gạo ?"
Tô Dục Bạch ngẩn : "Nhiều lương thực thế, ăn hết ?"
Vừa nãy ngoài phát kẹo, còn cố ý trò chuyện với thủ kho một lúc, lương thực vẫn còn nhiều lắm mà.
Lâm Phượng Hà vội vàng xua tay: "Không , lương thực vẫn đủ dùng."
Tiếp đó chút mệt mỏi : "Là thế , thành phố điều động một ít lương thực từ chỗ chúng ."
Tô Dục Bạch ngẩn : "Họ mặt dày đến mức nào mà dám mở miệng như ?"
Lâm Phượng Hà thở dài: "Bây giờ huyện vẫn đang đôi co với thành phố, nhưng chuyện về cơ bản là thoát , dù thì quan lớn hơn một cấp đè c.h.ế.t , chỉ là điều động ít nhiều mà thôi."
"Nếu thì huyện cũng sẽ bày cái kiểu tiếp đón chỉ định , chính là sợ thành phố đòi hỏi quá đáng, vét sạch nhà khách của chúng ."
Tô Dục Bạch cũng cạn lời, bây giờ thành phố thiếu lương thực diện rộng, chính là do một lãnh đạo cấp thành phố thích khoe khoang thành tích mà gây hậu quả.
Bây giờ xảy vấn đề lớn như , còn gấp rút giải quyết vấn đề lương thực, còn xén lông cừu của đơn vị cấp ?
"Chị Hà, em lương thực dần vận chuyển , thành phố sẽ đến mức bòn rút của chúng chứ?"
Tô Dục Bạch hỏi điều thắc mắc bấy lâu nay của , luôn miệng lương thực đường , nhưng nhiều ngày như vẫn tin tức chính xác.
Lâm Phượng Hà do dự một lát, dậy tới khóa cửa văn phòng .
Sau đó, ánh mắt chút nghi hoặc của Tô Dục Bạch, cô nghiêm túc :
"Tiểu Bạch, em là nhà, chị cũng chơi trò giả dối với em, những lời chị tiếp theo, em nhất định giữ bí mật."
Trong lòng Tô Dục Bạch dâng lên một dự cảm lành, quả nhiên, Lâm Phượng Hà ngay đó tung một tin tức chấn động:
"Thực lương thực nào vận chuyển về phía chúng cả!"
Trong khoảnh khắc, Tô Dục Bạch cảm thấy da đầu tê dại, kinh hãi : "Làm thể?"
Lâm Phượng Hà hề ngạc nhiên phản ứng của Tô Dục Bạch, thở dài: "Em là từ đại đội sản xuất bên lên đây, vụ thu hoạch mùa thu năm nay, công xã báo cáo bao nhiêu lương thực?"
Tô Dục Bạch khổ một tiếng: "Năng suất ngàn cân mỗi mẫu."
Lâm Phượng Hà gật đầu: "Vậy thì lãnh đạo công xã của các em còn coi là lương tâm đấy."
"Đa các công xã, báo cáo thấp nhất cũng là năng suất 1500 cân mỗi mẫu."
"Nếu bây giờ là năm mất mùa, lượng thể tăng gấp mấy cũng nên."
"Huyện vì thành tích, cũng báo cáo khống một ít, thành phố cũng tương tự như ."
"Vì , khiến cho tỉnh vẫn tưởng chúng đủ lương thực dự trữ qua mùa đông, điều động lương thực cho chúng ..."
"Chết tiệt, lũ chó tạp chủng !" Tô Dục Bạch nhịn buông lời thô tục.
"Nếu vẫn lương thực chuyển đến, bọn họ sẽ bao nhiêu c.h.ế.t ?"
"Lại còn mặt dày đến mượn lương thực ? Mượn cái chân bà nội chúng nó !"
"Không , một chút cũng đéo !"
Hèn chi, hèn chi kiếp quê nhà năm đó nhiều c.h.ế.t cóng. lời giải thích với bên ngoài là do tuyết lớn kéo dài, gây khó khăn cho việc vận chuyển lương thực...
Lâm Phượng Hà thấy Tô Dục Bạch kinh hãi tức giận, thở dài:
"Ban lãnh đạo thành phố thế bộ, nhưng vì sợ gây hoảng loạn, tin tức phong tỏa."
"Người đầu huyện chúng cũng đưa hai hôm ."
"Chị cũng sợ em chê , rể em hôm qua mới thả về."
" chuyện xảy , tỉnh tuy cố gắng hết sức để khắc phục, nhưng bây giờ nơi nào mà thiếu lương thực chứ?"
"Nếu là ban lãnh đạo đây, chị dù từ chức chủ nhiệm, đem lương thực phát miễn phí cho quần chúng, cũng sẽ cho bọn họ một hạt gạo nào."