Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 19: Kiếm tiền chính là để cho em tiêu! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:12:49
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Uất Bạch chen ngang lời hai : "Cái chăn của chị dâu lẽ từ lâu , bông bên trong đều lấy để vá quần áo cho chúng !"
"Hôm nay em gặp bán bông, hôm khác em sẽ tìm nữa, lúc đó cả nhà sẽ chăn mới."
Tô Uất Bạch nghiêm túc : "Cha , nếu chị dâu mắng con tỉnh ngộ, e rằng con vẫn là một kẻ khốn nạn, chị là ân nhân của con."
Tô Kiến Quốc trầm ngâm một lát: "Cứ Tiểu Bạch ."
Sau đó túi vải bạt nhỏ đất và cây gậy quấn vải vụn trong cái gùi: "Cái ở ?"
Tô Uất Bạch: "Con mượn của chú Lý, con đưa ba cân lương thực thô cho chú , chú lấy."
Tô Kiến Quốc gật đầu: "Mấy hôm nữa cha tìm cơ hội công xã mua nửa cân rượu khoai lang sang uống với chú ."
Tô Uất Bạch an trở về, tinh thần căng thẳng của Tần Tố Lan cũng thả lỏng. Vốn dĩ sức khỏe bà , từ hôm qua đến giờ nghỉ ngơi đàng hoàng, cơn buồn ngủ ập đến ngay lập tức.
Đợi hai ông bà về phòng, Giang Thanh Uyển ôm chăn chút rối rắm: "Tiểu Bạch, cứ đắp chăn mới ."
Tô Uất Bạch liếc buồng trong, từ trong túi móc hai tờ tiền Đại Đoàn Kết nhét khe chăn.
Đôi mắt phượng của Giang Thanh Uyển mở to hơn một chút.
"Suỵt!" Tô Uất Bạch dấu im lặng.
Sau đó nhỏ giọng : "Số tiền em cứ giữ lấy mà dùng."
Giang Thanh Uyển chút luống cuống: "Anh cho em tiền làm gì?"
Tô Uất Bạch nghiêm túc : "Trong tay em lúc nào cũng chút tiền, nhỡ ngày cần dùng đến."
Giang Thanh Uyển lắc đầu lia lịa như trống bỏi: "Em làm gì chỗ nào để tiêu tiền."
Cô thường ngày ngay cả làng Thạch Oa cũng ít khi ngoài, cơ bản là cơ hội tiêu tiền.
Tô Uất Bạch nghĩ một lát, đổi suy nghĩ: "Tính tiêu tiền hoang phí thế nào em chẳng lẽ rõ? Nếu em sợ nướng hết tiền thì cứ để giữ lấy."
Giang Thanh Uyển Tô Uất Bạch chằm chằm: "Vậy... sợ em cầm tiền của mà trả cho ?"
Tô Uất Bạch chút suy nghĩ : "Không sợ, cho em thì là của em. Dù thì kiếm tiền cũng là để cho các em tiêu mà."
Anh cũng cho Giang Thanh Uyển nhiều hơn một chút, nhưng cũng cô sẽ nhận, mà cho nhiều quá thì là bất ngờ nữa, mà là hù dọa.
"Anh đừng bừa, em thể tiêu tiền của ." Giang Thanh Uyển giật , má xuất hiện một vệt hồng bất thường.
Tô Uất Bạch ngẩn một chút, lời phần dễ gây hiểu lầm.
đây cũng là suy nghĩ thật nhất của .
"Chị dâu, em nghiêm túc đó, đùa ."
Tô Uất Bạch thì thôi, xong má Giang Thanh Uyển càng đỏ hơn, "Anh đừng nữa, tiền em cứ giữ giúp , khi nào cần thì đến tìm em lấy. Cũng muộn , mau nghỉ ."
Nhìn Giang Thanh Uyển bước chân hoảng loạn trở về phòng, Tô Uất Bạch ngẩn , khóe miệng nở một nụ .
Sau đó tấm màn cửa vén lên, Giang Thanh Uyển thấy nụ mặt Tô Uất Bạch.
Tô Uất Bạch lập tức thu nụ mặt: "Sao ?"
Giang Thanh Uyển mím môi, đưa tới một vật bọc trong miếng vải thô: "Anh chạy chạy lâu như , em để dành cho một cái bánh ngô, cầm về tối đói thì ăn."
Nhét tay Tô Uất Bạch hạ tấm màn cửa xuống.
Cái bánh ngô vẫn còn ấm, Tô Uất Bạch chút ngượng ngùng sờ mũi, ba hai miếng ăn hết cái bánh.
. Đêm khuya, nhưng Giang Thanh Uyển đắp chăn bông mới mất ngủ.
Mắt cô cứ chằm chằm lên trần nhà.
Trong đầu ngừng hiện lên hình ảnh Tô Uất Bạch lén .
"Anh ý gì? Tại cho tiền tiêu?"
"Còn nữa, tại hoảng hốt chạy tìm ? Là sợ gặp chuyện ?"
Không do chăn bông mới , cô cảm thấy nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-19-kiem-tien-chinh-la-de-cho-em-tieu.html.]
Ngày hôm .
Tô Uất Bạch bắt đầu bận rộn trong bếp từ lúc trời còn sáng. Tần Tố Lan thấy tiếng động thì dậy chuẩn giúp.
Vừa cửa thì gặp Giang Thanh Uyển bước .
Vốn định mở miệng hỏi ai đang nấu cơm trong bếp, nhưng thấy sắc mặt Giang Thanh Uyển chút tiều tụy.
"Mặt con xanh xao thế? Người khỏe ?"
Giang Thanh Uyển chút chột : "Con , lẽ hôm qua bếp sưởi đốt nóng quá, giữa đêm con tỉnh mấy ."
Tần Tố Lan bực bội : "Ý gì? là lợn rừng ăn cám mịn!"
"Con rót nước cho ." Giang Thanh Uyển chút ngượng ngùng, qua rót nước cho Tần Tố Lan rửa mặt.
Tần Tố Lan xua tay: "Bà đây tay ? Không khỏe thì về phòng , làm ai xui xẻo hả?"
"Sáng sớm, đừng bắt bà chửi bới!"
Giang Thanh Uyển vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn về phòng.
"Ngày nào cũng như ngày nào, đều như lũ quỷ đòi nợ, đúng là đời bà nợ các ." Bên tai còn văng vẳng tiếng Tần Tố Lan mắng.
Giang Thanh Uyển lè lưỡi, cởi giày chui chăn, chẳng hề để bụng.
Nhà họ Tô ai mà từng mắng?
Hơn nữa, lời của Tần Tố Lan, ngược .
Giống như nãy, rõ ràng là cô nghỉ, nhưng lời khó .
nếu Tần Tố Lan thật sự ghét bỏ cô xui xẻo, thể để cô ở nhà mãi ?
Nếu là lợi dụng, để nhà thêm một lao động miễn phí, thì lúc lâm trường tại cho cô ? Rõ ràng sức khỏe của cô kém như .
Trong cái nhà , ngoài Tô Uất Bạch , những khác một lời mềm mỏng từ miệng cô, còn khó hơn lên trời.
Trong bếp, Tô Uất Bạch cũng Tần Tố Lan bắt đầu bằng câu "đồ phá gia chi tử" và kết thúc bằng "cút ", đuổi khỏi bếp.
Tô Uất Bạch cũng để tâm, dù mục đích của đạt , những gì cần làm làm xong , Tần Tố Lan cũng đến mức làm một nồi bánh ngô.
Lúc ăn cơm, Tần Tố Lan chuyện làm.
Hai họ từ lâm trường trở về, công việc ở đó e rằng thế , bây giờ cũng vô ích.
Tô Kiến Quốc: "Lát nữa cha đội bộ một chuyến, xem đội thủy lợi cần nữa . Con với Thanh Uyển ở nhà việc gì thì nhặt ít phân bò về."
"Buổi sáng tự nhặt , để Giang Thanh Uyển ở nhà tháo cái chăn cũ !" Tần Tố Lan nghĩ đến bây giờ nhà cũng còn quá cấp bách nữa, gật đầu đồng ý.
Giang Thanh Uyển hăng hái : "Mẹ, là cứ để con nhặt , con ."
Tần Tố Lan hừ lạnh một tiếng: "Với cái ánh mắt của cô thì tự chui sọt phân là may , ở nhà mà tháo cái chăn của cô . Đợi về cô nhất là xong xuôi hết, đừng để đến lúc đó để hầu hạ cô."
Tô Uất Bạch yếu ớt giơ tay: "Con lên núi một chuyến, xem mấy cái bẫy về!"
Cuộc họp gia đình kết thúc, khi ăn cơm xong, ai việc nấy.
Tô Uất Bạch thu dọn đơn giản một chút, vác cây s.ú.n.g săn sáng loáng lau chùi hôm qua về phía núi .
Núi ít , thấy Tô Uất Bạch tới, từng một bắt đầu xì xào bàn tán.
Giác quan của Tô Uất Bạch nhạy bén, từng câu "đồ cờ b.ạ.c khốn nạn", "phá gia chi tử" lọt tai.
Tâm tính của sớm rèn luyện kiên cố như đá tảng, tự nhiên để ý đến chút sóng gió .
"Tô Uất Bạch, mày vì trả nợ cờ b.ạ.c mà bán chị dâu , thật giả ?"
Bước chân Tô Uất Bạch dừng , đầu , bốn thanh niên trạc tuổi đang cợt .
Trong đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Người chuyện nhận , trêu chọc : "Sao? Đồ cờ b.ạ.c khốn nạn tức giận ?"
"Không , chỉ là xem ai cái miệng thối như , hóa là Giả Viện Quân, tự tay đẩy chị gái ruột lên giường thanh niên trí thức ..." Giọng Tô Uất Bạch bình thản, hỉ nộ.
" , các dốc lực cả nhà, đưa cái thằng rể rẻ mạt của các về thành phố, kết quả ngày hôm gửi ngay giấy chứng nhận ly hôn và bản cam kết, thật giả ?"