Thời Đại Đói Kém: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Giàu Có! - Chương 167:: Kho báu thuần tự nhiên! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:16:03
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Quả nhiên là Khe Quỷ Liệt !” Tô Dục Bạch những dấu chân bùn còn mặt đất núi gồ ghề. Dấu chân lộn xộn, nhưng kinh nghiệm phong phú, nhanh phân biệt . Khoảng năm sáu . Anh khẽ nhíu mày, cảm thấy chút kỳ lạ. Nếu mấy thợ săn ngoài, sự đáng sợ của Khe Quỷ Liệt thì còn thể thông cảm. Lý Phú Quý , mấy thợ săn cũng là của các đại đội xung quanh. Cả Lưu Thiết Trụ và bọn họ, thể nào sự đáng sợ của Khe Quỷ Liệt. Trong tình huống rõ núi hổ mà vẫn ? Chắc chắn lừa đá đầu, thì cũng là mưu đồ khác.

Ánh mắt Tô Dục Bạch thâm thúy, phi đao gỗ trong tay biến mất, đó là một chiếc lưỡi lê ba cạnh, đột ngột đ.â.m phía . Keng —— Kèm theo tiếng va chạm kim loại chói tai. Lưỡi lê ba cạnh và vách núi va , tóe những đốm lửa nhỏ.

“Xoẹt ——” Một con rắn độc vảy đen đứt thành hai khúc, thể điên cuồng vặn vẹo, cái miệng rắn há to phun chiếc lưỡi đỏ tươi, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ bé sắc nhọn. Tô Dục Bạch liếc con rắn độc mặt đất, vô cảm dùng lưỡi lê ba cạnh nhấc lên cất gian để cho mèo rừng ăn, dậy tiếp tục về phía .

Khe Một Đường dài hơn 600 mét. Tô Dục Bạch chậm, mất hơn nửa tiếng mới 400 mét. Ngoài việc Khe Một Đường ngày càng hẹp, cuối cùng chỉ đủ cho một qua, còn đối phó với ngày càng nhiều côn trùng độc.

Tô Dục Bạch một nữa giải quyết một con rắn độc, dấu vết thuốc s.ú.n.g rõ ràng và vài lỗ đạn vách núi, trong mắt hiện lên một tia khó . Mấy phía đó đúng là làm chuyện gì hồn cả. Bắn s.ú.n.g ở đây, thật sự là khùng , đây là cố ý đánh thức lũ côn trùng độc đang ngủ đông ? Vậy mà đó còn lo mùi m.á.u tanh sẽ dẫn đến rắc rối đáng . mắng thì mắng, Tô Dục Bạch vẫn ngừng bước, phi đao gỗ trong tay như mở khóa, chính xác tiêu diệt lũ côn trùng độc xuất hiện trong tầm cảm nhận.

Mười phút , Tô Dục Bạch lao khỏi Khe Một Đường. Nhìn lũ côn trùng độc bò phía , gò má co giật mấy cái, nhanh chóng rời , thầm mắng trong lòng: “Mẹ kiếp, đừng để tao thấy mấy thằng khốn nạn chúng mày.” Trong những côn trùng độc thiếu những con thuộc loại chỉ cần dính m.á.u là chết, ngay cả cũng dám lơ là dù chỉ một chút.

Lũ côn trùng độc rời khỏi Khe Một Đường rõ ràng thích nghi với cái lạnh bên ngoài, đuổi theo một lúc thì còn theo đuổi nữa. Tô Dục Bạch kịp thở phào, bỗng nhiên ngẩn . Anh đầu về phía xa.

Trước mắt là một vách núi, Tô Dục Bạch đến mép xuống. Bên là một biển rừng trắng xóa phủ bạc. Trong đáy mắt Tô Dục Bạch niềm vui khó tả dâng trào. Bao nhiêu là báu vật... , chính là báu vật. Gần như bước khỏi Khe Một Đường, gian đưa mười phản hồi.

“Cách 799 mét, hướng Tây Nam, giá trị bảo vật trung bình.” ... “Cách 5 mét, hướng chính Nam, giá trị bảo vật cao.” Dựa theo phản hồi từ gian, Tô Dục Bạch xuống vách núi. Rất nhanh dựa phương vị, tìm thấy một vệt trắng như tuyết. Tô Dục Bạch mắt sáng lên: “Sen tuyết!” Đất báu, đây mới thật sự là đất báu chứ. Chỉ là quá cao, qua hơn 50 mét. Dây mang theo đủ dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/thoi-dai-doi-kem-toi-dua-vao-khong-gian-de-giau-co/chuong-167-kho-bau-thuan-tu-nhien.html.]

Tô Dục Bạch từng trải, nhanh bình tĩnh . Báu vật tự nhiên thể bỏ qua, nhưng tìm cũng quan trọng. Ánh mắt nhanh chóng lướt qua, thu thập tình hình xung quanh. Xung quanh dấu vết đốt lửa, và những dấu chân dày đặc lộn xộn. Dựa dấu vết của dấu chân, thời gian bọn họ rời đây quá mười hai tiếng. Mấy con đường thể xuống xung quanh, cũng qua hết. Tô Dục Bạch cũng nhanh xác định đối phương xuống vách núi từ hướng nào. Tuy rằng những khá là gây rắc rối, nhưng bây giờ cũng khiến tiết kiệm ít sức lực, cần dò xét khắp nơi để tìm tuyến đường thích hợp nhất.

Con đường xuống vách núi dài, chỉ dốc mà còn trơn. Đoạn đường hẹp nhất, thậm chí chỉ đến hai mươi phân. Mất hơn nửa tiếng đồng hồ, Tô Dục Bạch mới từ vách núi xuống , liếc hướng dấu chân đất, Tô Dục Bạch lập tức đuổi theo. Mà là về phía báu vật gần nhất mà gian phản hồi. Anh trồng cây (ý là mở đường), nên mới chỉ mất hơn nửa tiếng để xuống. Còn đoàn Lưu Thiết Trụ, đường còn đốt lửa thêm một nữa, đất còn một ít mẩu bánh bột ngô vụn, bọn họ ít nhất tốn hơn sáu tiếng đồng hồ. Vì Tô Dục Bạch lo đuổi kịp, trừ khi bọn họ đột nhiên mọc cánh, để chút dấu vết nào.

Đi đến vị trí mà gian phản hồi, Tô Dục Bạch lấy cái cuốc nhỏ nhanh chóng đào gốc cây. Và ngay trong mấy bước , gian một nữa đưa phản hồi về mục tiêu mới. Tô Dục Bạch kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, nhanh chóng đào lớp đất đóng băng phía , động tác mới nhẹ nhàng hơn một chút.

Rất nhanh, một thứ gì đó trông như củ gừng, lăn từ một khối đất vỡ vụn. Tô Dục Bạch trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Hoàng Tinh, ít nhất cũng là loại trăm năm...” Không, nãy sai , đây là đất báu, càng là đất dữ. Mà là kho báu tự nhiên thuần túy đích thực! Đây mới chỉ là rìa của Khe Quỷ Liệt thôi.

Cái thứ hai cũng là Hoàng Tinh, tuổi thọ chỉ cao hơn chứ thấp hơn cái đầu tiên đào . lúc , Tô Dục Bạch tai đột nhiên khẽ động đậy. Anh đầu , mấy con linh dương ung dung xuất hiện trong tầm mắt .

Tô Dục Bạch nhướng mày, củ hoàng tinh trong tay biến mất, đó là một khẩu s.ú.n.g bán tự động kiểu 56. Kể từ khi khẩu s.ú.n.g bán tự động kiểu 56, phần coi thường s.ú.n.g Hán Dương . Hầu hết các loại s.ú.n.g ống tìm trong kho báu của lũ quỷ đều là s.ú.n.g trường Type 38. Thứ duy nhất thể để mắt tới, cũng chỉ ba khẩu s.ú.n.g máy hạng nhẹ Type 96/99.

Tô Dục Bạch đợi linh dương tiến gần đến trăm mét thì dứt khoát bóp cò. Vài phát đạn quét qua, mấy con linh dương kịp phản ứng thì ngã xuống. Trên mặt Tô Dục Bạch nở một nụ , nhanh chóng tới thu hồi xác mấy con linh dương.

Đang định theo dấu chân Lưu Thiết Trụ và bọn họ để đến vị trí báu vật tiếp theo, Tô Dục Bạch đột nhiên dừng , đầu bụi gai bên cạnh. “Ơ, đây là, cây hoa tiêu ư?” Tô Dục Bạch gần, cánh mũi khẽ động đậy. Anh lập tức do dự, xách d.a.o rừng chặt một lượt bụi gai. Đào cây hoa tiêu to nhất ở giữa , cấy ghép gian.

Tuy rằng đường dừng, nhưng tốc độ của Tô Dục Bạch chậm. Cấy một cây sâm núi hoang dã trăm năm tuổi gian, Tô Dục Bạch dấu chân xa. Dấu chân để , quá nửa tiếng đồng hồ. Đã gần . Phản hồi từ gian cho thấy, hầu hết các báu vật xung quanh đều giá trị trung bình và thấp. Tô Dục Bạch cũng ý định tận diệt. Là một thợ săn, tình cảm sâu sắc với núi rừng, kính sợ đồng thời, cũng luôn tuân theo quy tắc của núi rừng. Anh thể chớp mắt tàn sát thú rừng. đối với những con non của các loài động vật , thường sẽ chọn làm ngơ. Bao gồm cả cây cỏ dược liệu và những thứ tương tự. Chỉ khi núi rừng để một tia sinh cơ, mới thể thu hoạch ngừng. Bằng chính là tự đào mồ chôn . Đây là bài học đầu tiên học khi làm giữ núi ở kiếp !

Loading...